Nước ngọt trôi xuống thực quản, Giang Thời quay đầu khẽ nấc một tiếng, ngồi thẳng dậy, cầm một xiên thịt bò: “Tôi rất tò mò, trong mắt cậu, tôi là loại người xu nịnh quyền thế sao?”
“Không.” Trình Dã cười: “Trong mắt tôi, thiếu gia rất quý giá.”
Người quý giá thì tất nhiên phải dùng thứ quý giá để nuôi.
“Vậy nên cậu mới muốn chia tay tôi?”
Giờ đây Trình Dã không thể nghe được hai chữ “chia tay”:“Tôi không hề muốn chia tay anh.”
Trong tay Giang Thời là lon nước ngọt, trong tay hắn là rượu. Trình Dã ngửa đầu uống một ngụm:“Là tôi vô dụng, tôi không kiếm được tiền, nhưng không thể để anh chịu khổ theo.”
Thời gian đó hắn giả vờ rất bình tĩnh, miệng thì nói rất hay, tiền hết thì thôi, hết rồi thì kiếm lại, nhưng chỉ có bản thân Trình Dã biết, rất nhiều đêm hắn không sao chợp mắt.
Lời nói ra rất hay, nhưng hắn phải kiếm bằng cách nào? Hắn phải lấy cái gì để kiếm?
Hắn có tay có chân, nhưng dựa vào đôi tay đôi chân này, hắn phải khuân bao nhiêu viên gạch mới có thể mua được một bộ quần áo của Giang Thời?
Người quý giá phải dùng thứ quý giá nuôi. Hắn không có vàng cũng chẳng có bạc, tình yêu và sự chân thành chẳng đáng bao nhiêu. Khó khăn trong kinh doanh khiến hắn rơi vào ngõ cụt, thậm chí quên mất mình cũng chỉ là thằng nhóc mười mấy tuổi.
“Tôi không biết làm sao giữ được anh, tưởng mình có thể kiếm tiền, từng ngông cuồng nói anh muốn gì tôi cũng mua được, cuối cùng mới thấy mình nghĩ đơn giản quá.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thieu-gia-gia-ve-thon/4663302/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.