Khi Trình Dã trở về, Giang Thời lại ngủ thiếp đi.
Tư thế ngủ của y rất ngoan ngoãn, nghiêng người cuộn tròn trong góc tường, là một tư thế thiếu cảm giác an toàn.
Ngay cả “người máy” Khâu Mậu Lâm cũng đã ngủ, ký túc xá yên tĩnh.
Trình Dã cúi người xuống, lấy tay Giang Thời ra khỏi khe hở giữa giường và tường, nhét lại vào trong chăn, hắn s* s**ng trong bóng tối rót nước nóng ra, cầm khăn mặt lau mặt cho y.
Ngoài kia gió lạnh thổi suốt cả đêm, hắn sợ Giang Thì bị cảm. Sờ trán thấy nhiệt độ vẫn bình thường, hắn mới yên tâm quay về ngủ.
Vương Trác từng nói, công ty muốn mua lại trò chơi của bọn họ không phải nhỏ nhoi gì mà chính là người bạn là cậu ấm của “Thương Thành” hay khoe mình biết phát triển game.
Ngày thường Trình Dã phải đi học, không có nhiều thời gian, phần lớn mọi chuyện đều do Vương Trác lo liệu. Nhưng lần này thì Vương Trác không thể quyết định.
Chỉ vài ngày sau cuộc gọi lần trước, Vương Trác lại gọi đến: “Anh Trình, bên kia lại tìm tôi rồi, anh ta nói, có thể ra giá mười vạn, anh xem…”
Trình Dã hỏi:“Hắn có nói khi nào gặp mặt không?”
“Bảo là tùy anh.”
“Vậy thì cuối tuần, tôi chỉ rảnh được nhiều nhất ba ngày.”
Thời gian được ấn định vào cuối tuần này tại Giang Thành.
Sáng sớm, Vương Trác đã dậy cùng bạn bè. Họ vừa mới tốt nghiệp hồi tháng bảy, thấy trò chơi không khởi sắc, những sinh viên đại học lần đầu khởi nghiệp thất bại đều ngoan ngoãn tìm một công việc ổn định.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thieu-gia-gia-ve-thon/4663303/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.