Giang Thời cười.
Cười xong lại cảm thấy rất mất mặt, ngay lập tức xụ mặt xuống: “Tránh ra, đừng đứng chắn trước mặt tôi nữa.”
Máu tươi thấm ướt tờ giấy Trình Dã đang ấn trên trán, giấy không giữ được, một chút màu đỏ chảy xuống khiến cả khuôn mặt hắn trông rất dữ tợn.
Giang Thời chưa từng thấy cảnh tượng này, sợ đến mức hơi thở cũng nhẹ đi:“Mau xử lý vết thương của cậu đi.”
Nói xong y kéo chăn ra muốn xuống giường:“Hay là đi thẳng đến bệnh viện đi...”
Trình Dã đưa tay nắm lấy tay y, hắn đổi tờ giấy mới, hai ba lần lau sạch vết máu trên mặt, ngẩng đầu nhìn Giang Thời.
“Không muốn đi.” Hắn nói.
“Thiếu gia, tôi có cảm giác rồi.”
Giang Thời cúi đầu.
Trình Dã vẫn c** tr*n, vết máu do Giang Thời cắn trên vai đã khô, để lại một vết răng màu đỏ sẫm.
Hơi thở của hắn rất nặng nề, cơ bắp bụng lúc ẩn lúc hiện theo nhịp thở, chiếc quần đen ở nửa dưới cơ thể vì vừa nãy tắm ở sân sau nên bị ướt, dính sát vào da, vết tích rất rõ ràng.
Rất…
Ừm…
Đáng xem.
Giang Thời sững sờ, sao lại có người đầu đầy máu mà trong lòng lại nghĩ đến những chuyện này.
“Không phải chứ, cậu...”
Vết thương trên trán không còn chảy máu, Trình Dã vứt tờ giấy đi, leo lên giường dồn Giang Thời vào góc tường.
“Tôi cũng không muốn, nhưng chỉ cần thiếu gia nói thích tôi, tôi lại không nhịn được.”
Vẻ mặt của hắn trông còn đau khổ hơn cả lúc Giang Thời ném đá vào trán hắn, giọng nói nghe có vẻ nhẹ nhàng.
“Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thieu-gia-gia-ve-thon/4647878/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.