Cao Tân Hòa và mấy người con trai cùng làng cầm rổ chuẩn bị ra sông bắt cua, vừa đi đến ngã ba, từ xa nhìn thấy Trình Dã từ trên đó đi xuống.
Nhìn thấy hắn, Cao Tân Hòa dừng lại vẫy tay với hắn:“Anh Trình, có xuống sông không?”
Trên mặt Trình Dã không nhìn ra biểu cảm gì, nhưng Cao Tân Hòa vô cớ cảm thấy tâm trạng hắn không tốt lắm, nhưng lần này hắn không lạnh lùng, chỉ lắc đầu với hắn ta.
Lẽ nào lại cãi nhau với anh họ hắn ta rồi?
Cao Tân Hòa thăm dò: “Anh không đi thì tôi đi tìm anh họ tôi đây?”
Trình Dã đứng tại chỗ ngẩn ra hai giây, phản ứng chậm nửa nhịp trả lời hắn ta:“Cậu đi đi.”
Hắn về nhà. Đẩy cửa ra, trong phòng trống rỗng, cũ nát, xám xịt, ngay cả ánh sáng cũng không lọt vào.
Mấy ngày nay hắn đã nghĩ mọi chuyện quá tốt đẹp, cho rằng chỉ cần Giang Thời bằng lòng chấp nhận hắn là được. Nhưng bệnh vẫn là bệnh, hắn có bệnh, lẽ nào cũng muốn làm hại Giang Thời mắc bệnh giống hắn sao?
Nghĩ đến đây hắn nhắm mắt lại, ánh mắt dò xét của Giang Tuyết hiện lên trong đầu.
Trong cổ họng ngứa dữ dội, lần đầu tiên kể từ khi cai thuốc, Trình Dã lại muốn hút thuốc.
Hắn từ từ thở ra một hơi, kìm nén cảm giác trong cổ họng, xách một xô nước ra sân sau.
Khi Giang Thời đến, Trình Dã đang tắm nước lạnh ở sân sau.
Nghe thấy tiếng động, Trình Dã quay đầu lại, thấy Giang Thời ôm mấy cuốn sách đứng dưới gốc cây anh đào, khung cảnh trùng lặp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thieu-gia-gia-ve-thon/4647877/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.