Ánh mắt Giang Thời lập tức trở nên rất cảnh giác:“Cậu đang nhìn gì?”
“Không có gì.” Trình Dã quay đi:“Đói chưa, tôi đi nấu cơm.”
Giang Thời kéo ghế ra ngồi xuống, lười biếng ngáp một cái, nóng quá y lại không cảm thấy đói:“Không đói, muốn ngủ.”
Trình Dã đổ nốt bao bắp cuối cùng xuống đất phơi, rửa sạch tay mới đi đến bên cạnh Giang Thời. Hắn đưa tay vén cổ áo sau gáy y lên xem, quả nhiên trên cổ có mấy vệt đỏ.
Hắn ấn ấn vào vết đỏ đó, Giang Thời “xì” một tiếng, đôi mắt lim dim lập tức tỉnh táo: “Cậu làm gì đấy?”
“Bị cọ vào.”
Giang Thời đưa tay ra sau sờ một cái, ngẩng đầu trừng mắt nhìn người đang đứng bên cạnh: “Tại ai?”
Y đã bọc kín mít rồi, đi lại cũng rất cẩn thận, vết này rõ ràng là do Trình Dã hôn y lúc nãy mà cọ vào.
“Tại tôi, lần sau nhẹ nhàng hơn.”
“Cậu còn muốn có lần sau?”
Trình Dã cười một tiếng, vẻ mặt không lộ ra manh mối, giọng nói bình tĩnh.
“Rất k*ch th*ch, thiếu gia cũng rất thích mà?”
Giang Thời cởi dép lê của mình ra ném vào người hắn: “Tôi thích cái rắm, Trình Dã, tôi nhìn thấy cậu là phiền, cậu cút đi.”
Giang Tuyết vừa ôm rau về nhà: “...”
Trình Dã nhặt dép lên đặt bên chân Giang Thời: “Tôi về lấy thuốc cho anh.”
Giang Tuyết gọi hắn:“Nhớ quay lại ăn cơm đấy!”
Đợi bóng dáng Trình Dã biến mất, Giang Tuyết mới đặt rau bên cạnh bồn nước đi vo gạo nấu cơm. Bà ôm nồi cơm điện, đứng trong nhà nhìn Giang Thời đang ngồi nằm ở cửa ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thieu-gia-gia-ve-thon/4647876/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.