Chương trước
Chương sau
Gần đây đàn em Nanh Sói đang phải trải qua những ngày tháng sống trong địa ngục.
Hai chữ "địa ngục" dùng cho bọn họ chẳng hề khoa trương chút nào —— ngay cả người ngày thường hay phải chịu khổ như Triều tam thiếu gần đây còn phải tỏ vẻ "Tôi chỉ còn cách cái chết vài giờ đồng hồ nữa", thậm chí đến cả tâm tư đi ra ngoài chơi bời cũng không có.
Bộ dáng này của cậu ta đã từng khiến cho tôi tớ Triều gia phải nhỏ giọng bàn luận một lần, nói cậu chơi bời bên ngoài nhiều quá nên thận hư....
Bằng không thì không thể nào giải thích việc mỗi ngày sau khi ra ngoài trở về cậu ta đều trông nửa sống nửa chết như thế.
Thực ra, Triều Viễn cũng rất muốn được trải qua cảm giác hạnh phúc như thế lắm ấy chứ —— đáng tiếc cậu ta không thể. Vẻ mặt tiều tụy này của cậu không phải do chơi đùa với Omega, mà bởi vì mặt nạ đen.
Mặt nạ đen....
Bây giờ nhắc đến mấy chữ này, Triều tam thiếu không nhịn được phải run run rẩy rẩy tận ba lần. Lúc đầu còn có cảm giác từa tựa như nhìn thấy thần tượng nhưng giờ thì không biết đã biến đâu mất rồi, thừa lại chỉ còn là sự sợ hãi xuất phát từ trong sâu thẳm nội tâm.
—— Đây còn là con người à? Rõ ràng đó chính là đồ ma quỷ!
Cậu ta sống lâu như vậy rồi, còn chưa từng trải qua đau khổ như vậy —— đến cả Vương Đại Vi da dày thịt béo cũng bị huấn luyện đến mức gào khóc kêu to, càng không nói đến đóa hoa yêu kiều chưa từng nếm trải xã hội khắc nghiệt như Triều tam thiếu, có thể kiên trì tiếp toàn bộ đều dựa vào hai chữ "Ước mơ" để chống đỡ.
Từ một góc độ nào đó mà nói thì đàn em Triều cũng có phần tài giỏi của riêng mình.....
Quan trọng ở đây là không biết mặt nạ đen lấy ở đâu ra lắm chương trình đối luyện kỳ quái như vậy, trên cơ bản cái gì cũng có hết, lại còn có nhiều kỹ xảo nhỏ khi đối kháng. Trong hai tuần vừa qua, Triều Viễn không chỉ đen đi một tone mà còn luyện ra được hai lớp bắp tay mỏng, khi vén quần áo lên đứng soi trước gương cậu ta còn thấy nghi ngờ —— đây thật sự là mình sao?
Đối với xu thế phát triển kiểu này của tổ chức, Triều đại lão vẫn vô cùng thấy vui tay vui mắt.
Ở tinh cầu Thủ Đô này, đâu đâu cũng dựa vào nắm đấm để nói chuyện, chiến lực của Alpha sẽ cơ bản đại diện cho việc tổ chức đó có thể đi được bao xa.
Đáng tiếc từ sau vụ tai nạn xe cộ, trí nhớ của y không còn hoàn chỉnh, bằng không y đã sớm tự mình lên rồi. Mặt nạ đen xuất hiện có thể nói là đã bù lấp vào khoảng trống lớn nhất của Nanh Sói.
Cho nên khi đối mặt với lời tố cáo than thở khóc lóc của em trai, trái tim của y không hề mềm đi dù chỉ một chút, thậm chí còn lạnh lùng hà khắc nói: "Không phải đây là điều cậu muốn sao?"
Đàn em Triều suýt chút nghẹn lời —— cậu không muốn tắt thở chết khi còn trẻ như vậy đâu!
"Vậy cậu còn theo đuổi giấc mơ gì nữa?"
Triều đại lão sắc bén chỉ ra: "Chút khổ đấy cũng chịu không nổi, cậu còn có thể đuổi kịp tốc độ phát triển của Nanh Sói không?"
Đàn em Triều quá mức sợ hãi, "Anh hai, anh không định sa thải em chứ!"
Cậu, cậu ta chỉ định thử đến làm nũng tí thôi, không hề nghĩ đến việc mình sẽ bị đá rớt khỏi vũ đài lịch sử này đâu a a a!
Triều đại lão cố ý nói: "Xem biểu hiện của cậu."
Chỉ với năm chữ này đã khiến cho Triều Viễn sợ hãi quá mức, từ đó về sau không dám kêu một câu than khổ nào nữa.
Hức hức hức, cậu ta cứ cảm thấy trái tim của anh hai đã trở nên cứng rắn hơn kể từ khi mặt nạ đen gia nhập, đến cả đứa em trai đáng yêu duy nhất đến làm nũng mà không thèm ngoảnh đầu lại nhìn....
Bây giờ, cậu ta thật sự hoàn toàn không nhớ nổi việc quan hệ ban đầu của cậu ta với Triều Thu cũng không hề tốt.
......
Mà gần đây tâm trạng của tóc vàng cũng vô cùng phức tạp, buổi sáng hắn ta vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì đã nhìn thấy mọi người trong đấu trường bận rộn qua lại, không khỏi kinh ngạc: "Đang làm cái gì đấy?"
Có đàn em trả lời hắn ta: "Lão đại bảo muốn kiểm tra đánh giá nên phải dọn sạch sân bãi đằng kia."
Tóc vàng sửng sốt.
"Lại đến thời gian sát hạch nữa rồi á?..... Không phải vừa mới kiểm tra vào hai ngày trước sao?"
Giản Nhiêu không chỉ ra tay tàn nhẫn với Nanh Sói mà từ trước đến giờ hắn vẫn luôn không ngừng huấn luyện thuộc hạ của mình —— quy củ của cả hai bên đều như nhau, nửa tháng sát hạch một lần. Trừ khi bị thương hay phát bệnh, nếu không thì ai cũng đừng mong tránh khỏi.
Nhưng phần lớn thành viên Răng Nanh đều tâm huyết, cho dù bọn họ có bị thương thì vẫn kiên trì muốn vào sân, trừ khi họ bị cụt tay què chân....
Đàn em lau mồ hôi trên trán nói: "Đâu phải đâu, không phải chúng ta."
Ai mà chịu nổi việc hai ngày lại phải sát hạch một lần chứ.
Tóc vàng: "................???"
Tóc vàng: "Không phải chúng ta thì ai?"
Đàn em cũng bối rối: "Em cũng không biết, lúc lão đại dặn dò đâu có nói rõ....."
Cậu ta không biết nhưng tóc vàng lập tức nghĩ ngay đến —— không phải thành viên Răng Nanh bên mình vậy thì chắc chắn là của bên tổ chức nhỏ bé không có tên tuổi do Triều Thu dẫn dắt kia.
Chết tiệt, bây giờ còn định quá trớn như vậy —— chiếm lão đại của bọn họ còn chưa nói, vậy mà còn định chiếm cả sân của bọn họ!
Trong lòng tóc vàng càng thấy mất cân bằng hơn, hắn ta nhìn tình huống lúc này không nhịn được rút điện thoại ra để gửi tin nhắn cho một Omega mà hắn mới quen biết: "Cảm giác như cấp trên đã bị người khác chiếm cứ, có chút không vui."
Omega nhanh chóng trả lời lại hắn ta: "A, là ai đã cướp đoạt cơ hội làm việc của anh?"
Đối phương không hề biết hắn ta làm cái gì cả, tóc vàng mập mờ trả lời lại: "Gần giống thế.... Thật muốn hung ác đánh bại cậu ta trước mặt cấp trên!"
Omega thân thiết trả lời: "Vậy cứ so đấu đi, em tin tưởng năng lực của anh, chắc chắn anh sẽ đứng nhất!"
Xứng đáng là Omega ngọt ngào mềm mại mà, tóc vàng cảm thấy mình lại được chữa lành rồi.
Hắn ta đáp lại bằng vẻ mặt tươi cười, cất điện thoại đi, thầm nghĩ rốt cuộc nên dùng biện pháp gì đến khiến cho lão đại nhận thấy rõ bộ mặt thật sự của đối phương.....
Nửa giờ sau, thành viên Nanh Sói thong dong đi vào.
Trong số bọn họ có một số người mới đi vào đấu trường thi đấu ngầm này lần đầu tiên, nhìn thấy vùng trời đất mới được che dấu bên dưới phế tích, nhất thời đều cực kỳ chấn động, có người không nhịn được nhỏ giọng nói với Vương Đại Vi: "Anh Vương, trông anh hai có vẻ rất giàu có....."
Phần lớn bọn họ đều gọi mặt nạ đen là anh hai hoặc huấn luyện viên, chứ gọi kiểu "anh Hắc", "anh Diện" hoặc "lão Nhị" [1], nghe xong cứ thấy kỳ cục....
[1]. Hai cái trước thì không rõ lắm, nhưng "lão nhị" (老二) ấy, search gg nó ra "dương v*t".
Nhân vật vừa có tiền lại còn trâu như này lại chạy đến tổ chức của bọn họ để làm người đứng thứ hai, chung quy cứ thấy ảo ma.
"Sợ cái gì?" Vương Đại Vi không khiêm tốn chút nào, khiển trách, "Lão đại chúng ta suýt chút dùng Hoang tinh để bao dưỡng cậu ta rồi, còn ai có thể nhiều tiền hơn lão đại của chúng ta?"
Đàn em nghĩ đến việc này, đúng thế, sức mạnh trong lòng lại trở nên căng đầy hơn, ngẩng cao đầu ưỡn ngực cất bước đi vào, khí thế bước đi đúng chuẩn kiểu không nhận họ hàng.
Một nhóm Răng Nanh đứng phía trên nhìn đến chấn động, mắt thấy dòng người cuồn cuộn tiến vào không ngừng, không khỏi trợn mắt há mồm.
"Bọn họ có nhiều người như vậy?"
Bọn họ vốn nghĩ một tổ chức nhỏ bé đến cả tên tuổi cũng không có, lại còn do một Omega dẫn dắt thì chắc hẳn chỉ có tầm bảy tám người mới đúng.
Không ngờ lúc này lại thấy như này, giỏi thật, mênh mông toàn người là người, nhìn qua có vẻ phải đến hơn trăm!
Có phải Omega này đã cho bọn họ uống thuốc mê hồn không đó?!
Bong bóng trong miệng tóc vàng nổ "bụp" một cái, khiển trách: "Đừng có bị số lượng của người khác diệt chết uy phong của bản thân. Bọn họ có bao nhiêu, chúng ta có bao nhiêu?"
Hơn nữa, "Nhìn thân thủ của bọn này là biết, chắc chắn chẳng mạnh được mấy!"
Cái này, nói cũng đúng đấy.
Mấy đàn em đều thoáng yên tâm hẳn đi rồi đứng theo dõi cuộc so đấu của bọn họ từ trên xuống.
Nhưng bọn họ lại không hề nghĩ tới, vừa mới nhìn xuống dưới, vậy mà lại phát hiện ra nhóm người này đều không tệ —— thậm chí trong đó còn có mấy người nổi bật, hoàn toàn không hề giống với mấy quả dưa hay quả táo cong queo nứt nẻ mà bọn họ nghĩ đến!
Cho dù là lão đại đẩy nhanh tiến độ giúp bọn họ thì tiến bộ đến mức này cũng hơi nhanh quá rồi nhỉ?!
Bọn họ không biết rằng, Triều Thu rất nghiêm khắc đối với việc đánh giá khảo sát thành viên mới. Tuy rằng đám thành viên mới này đều mơ ước làm tiểu bạch kiểm nhưng những người này đều có thực lực hạng nhất, tất cả đều bị tên tuổi của Nanh Sói hù dọa. Vốn có tư chất nổi bật sẵn, lại được Giản Nhiêu huấn luyện, có muốn không xuất sắc cũng không được.
Chỉ có mấy đàn em của Vương Đại Vi kéo chân một chút, nhưng vẫn chưa đến mức không thể nào nhìn nổi, vậy mà nhìn chung tổng thể vẫn khiến cho người ta thấy khiếp sợ.
Quả thực là gặp quỷ mà.
Tóc vàng còn trợn mắt to hơn so với bọn họ, bởi vì hắn ta nhìn thấy được một nhân vật mà hắn ta đã từng muốn đào về đây.
Chết tiệt, người này từ chối Răng Nanh của bọn họ là vì gia nhập vào tổ chức này??!
Rõ ràng Răng Nanh của bọn họ phát triển như mặt trời ban trưa mà!!!
Cảm giác khủng hoảng dần dần dâng lên trong lòng hắn ta, hắn ta đứng nhìn thật kỹ động tác của từng người một bên dưới.
Càng nhìn hắn ta lại càng kinh hãi —— bởi vì đám này mạnh thật, không phải cái kiểu kỹ năng khoa tay múa chân đẹp mắt đâu.
Vãi chưởng, vãi chưởng, cứ như vậy tiếp thì bọn họ sẽ không thật sự phải gia nhập vào cái tổ chức này chứ?
Không thể được!
Không thể được đâu!!!
Người trên võ đài đã sớm xong xuôi, lúc này mồ hôi đầm đìa nhưng chỉ cảm thấy sung sướng hết cả người.
Bọn họ đều cảm thấy rõ sự cải thiện của bản thân, ngay cả những thành viên mới cũng rất vui mừng, kìm lòng không đậu nói: "Nanh Sói thật sự là danh bất hư truyền......"
Rất có năng lực rèn luyện người!
Có người đã chuẩn bị sẵn đá lạnh và đồ uống, giờ chính là lúc thích hợp để bổ sung nước cho cơ thể. Sau một lúc nghỉ ngơi làm dịu xuống, có đàn em rục rịch nói: "Ừm thì, bọn em có thể....."
Bọn họ dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía mặt nạ đen đang đứng khoanh tay ở một bên, có hơi muốn luận bàn với đối phương một chút.
Từ khi nhìn thấy phong thái của mặt nạ đen lấy một chọi sáu ở trong video, nhóm Alpha hâm mộ hắn cũng thấy hơi dao động, mơ hồ muốn được thử sức một lần.
Nếu vào lúc bình thường thì chắc chắn bọn họ không dám đề xuất như vậy. Giờ dám nói ra cũng bởi vì bọn họ mới đánh xong một trận, biết rõ được bản thân đã mạnh hơn so với trước kia....
Thời điểm này sự tự tin đang bùng nổ.
Trái lại Giản đại lão vẫn rất khoan dung, tùy ý phất tay, "Mấy cậu có thể lên cùng lúc."
Vãi chưởng!
Giọng điệu này!
Đám Alpha đều vô cùng hưng phấn, bọn họ nhìn nhau, có khoảng chừng bảy tám đàn em nổi bật trong số đó đứng lên, nói câu "Xin lỗi" rồi liền xoa tay nhìn về phía mặt nạ đen ngày thường vẫn luôn ngược đãi khiến bọn họ gào khóc kêu to.....
Một người thì thôi không nói, bọn họ có nhiều người như vậy, dù sao vẫn sẽ có phần thắng nhỉ?
Sau đó bọn họ sẽ có thể thành công rửa sạch khuất nhục đã phải chịu đựng?
Tất nhiên là không rồi.
Thậm chí còn bị ngược đãi thảm hại hơn.
Mặt nạ đen chỉ cần phóng pheromone ra cũng đủ khiến gào thét một trận rồi, đến khi tự mình trải nghiệm thì mới hiểu được cảm giác lúc ấy sẽ ra sao —— về cơ bản thì bọn họ đều bị đè xuống ma sát cùng mặt sàn, những người khác đứng xem đều không nhịn được nuốt vài ngụm nước miếng.
Đâu chỉ một câu "Vãi chưởng" có thể hình dung được hết.
Triều tam thiếu không tin vào điều này nên cũng muốn đi lên thử một lần —— sau đó toàn bộ sân bãi đều vang vọng tiếng gào khóc thảm thiết của cậu ta, đến cả tiếng "ba ơi" mà cậu ta còn dám gọi lên.
Giản Nhiêu: ".........."
Giản đại lão yên lặng buông tay, trong động tác của hắn không hề che dấu vẻ ghét bỏ, hiển nhiên không hề muốn có một đứa con ngu ngốc như này.
Triều tam thiếu khóc lóc lăn vào trong vòng tay của anh hai nhà cậu ta, muốn tìm ra được chút gì đó ấm áp từ trong lòng của người thân thiết.
Sau đó, cậu ta chợt nghe thấy anh hai nhà mình có hơi tiếc nuối nói: "Nếu không phải tôi vẫn bị thương thì có khi tôi có thể luyện tập đôi chút với mặt nạ đen."
Đàn em Triều sững sờ sửng sốt sau khi nghe xong câu này.
Cài gì?
Cậu ngẩng đầu khó có thể tin suy nghĩ, hóa ra sức mạnh chân chính của anh hai mình có thể đánh một trận cùng với mặt nạ đen sao?
...... Trời ạ!
Cậu ta sống trên đời này nhiều năm như vậy, rốt cuộc cậu ta đã hiểu sai anh hai mình thành cái dạng gì rồi hả!!!
Vương Đại Vi đứng lên, "Tôi đi vệ sinh cái đã."
Gã đã đến đây vài lần nên cũng quen thuộc, trực tiếp đi thẳng về phía nhà vệ sinh. Kết quả khi bước vào thì mới phát hiện ra trong đó còn có Alpha khác, đầu tóc nhuộm vàng đầy vẻ kiêu ngạo, hắn ta đang đứng chỉnh sửa đầu tóc của mình trước gương.
Hình như là người trong đấu trường thi đấu.
Vương Đại Vi nghĩ như vậy thì lập tức đi lướt qua hắn ta, đứng cạnh đó đi tè.
Ai biết được mời tè được một nửa, người nọ đột nhiên xoay người lại, yếu ớt nói: "Này....."
Vương Đại Vi: "..........."
Tay của Vương Đại Vi run lên, suýt chút tè trúng giày của chính mình, không khỏi tức giận nói: "Mày có bệnh à?"
Đây là trả lời lại à?
Tóc vàng cũng chẳng thèm quan tâm, trong lòng hắn ta đang tràn ngập suy nghĩ về việc nếu như Răng Nanh bị thôn tính thì nên làm gì bây giờ, chỉ có thể nhanh chóng hỏi thăm nội tình.
"Tao vừa mới thấy bọn mày so tài, trông cũng không tệ lắm."
Nói đến đây, Vương Đại Vi không còn tức giận nữa.
Gã khách khí nói: "Tàm tạm thôi."
Gã có hơi thản nhiên khoe khoang kiểu Vẹc - xây [2], nói: "Chủ yếu là do bình thường ở cùng một chỗ với lão đại lâu quá, lão đại còn vĩ đại như thế, khiến cho bọn tao đều không có lòng tin....."
[2]. Ở chương 12 từng chú thích một lần rồi, có ý nói về việc khoe khoang một cách lộ liệu, tự khen ngợi bản thân với giọng điệu tỏ vẻ đau khổ không vui.
Đinh, vua khoác lác đệ nhất Nanh Sói - Vương Đại Vi - online!
Tóc vàng quả nhiên rất khiếp sợ, "Lão đại của bọn mày rất mạnh á?"
Không thể nào —— không phải Triều Thu là Omega sao?
Không phải hắn ta cường điệu, cơ thể kiểu đó của Omega, hắn đấm một đấm cũng có thể đánh ngã được ba người!
Vương Đại Vi nói: "Hầy, bình thường lão đại của bọn tao không hay tự ra tay mấy, khó tránh khỏi việc bị hiểu lầm."
Gã hạ thấp giọng xuống, thần thần bí bí nói: "Thực ra, chiến lực của lão đại bọn tao mới là cao nhất, còn trên cả mặt nạ đen......"
Đệ nhất khoe khoang tâng bốc mặt nạ đen - tóc vàng: "..... Vãi, mày nói điêu, điều đó không có khả năng!"
Lão đại của bọn họ mới là người mạnh mẽ nhất!
"Sao lại không có khả năng?" Vương Đại Vi mất hứng, ngang ngược liếc mắt nhìn đối phương, "Nếu không phải thế thì tại sao mặt nạ đen lại đến chỗ bọn tao để làm người đứng thứ hai?"
Tóc vàng: ".............."
Vậy mà tóc vàng lại không thể cãi lại được.....
Dù sao thì xuất hiện ở đây lúc này toàn là bọn họ hoặc người của bên mặt nạ đen, Vương Đại Vi dứt khoát không giấu diếm nữa.
"Thực ra thì bên bọn tao vẫn chưa đến hết toàn bộ —— nếu tất cả đều đến đây hết thì chắc sẽ càng thú vị hơn."
Tóc vàng sửng sốt chấn động, cái gì, đến mức này rồi mà vẫn chưa đến hết người á?
Rốt cuộc là phải có bao nhiêu người thế!
"Còn khoảng chừng bảy tám mươi anh em nữa chưa đến đây," Vương Đại Vi trầm giọng nói, "Ầy, cũng chẳng phải khoe khoang gì....."
Tóc vàng: ".........."
Tóc vàng: "................"
Hơn bảy tám mươi người nữa á, con số đó cũng không kém so với bên bọn họ quá nhiều!
Đây là tổ chức nhỏ cái quái gì chứ —— rõ ràng đây chính là đối thủ có thực lực tương đương đó!
Tam quan của hắn ta vỡ vụn thành từng mảnh, nửa ngày sau mới nặng nề nhấc chân rời đi.
—— Hắn ta cứ có cảm giác.
Lão đại của hắn, chỉ sợ không thể giành lại được nữa rồi.....
*
Buổi tối cùng ngày, Triều tam thiếu đang trên đường quay về nhà.
Cậu ta như thường lệ dừng xe ở bãi đỗ xe đối diện với vườn hoa của Triều gia, sau đó xoay chìa khóa rồi ngâm nga đi về phía biệt thự Triều gia. Ai ngờ đột nhiên có một bóng người màu đen nhảy ra từ trong góc tối, lập tức chặn cậu ta lại, nôn nóng nói: "Tam thiếu....."
Gần đây Triều Viễn bị huấn luyện hung ác, mắt vừa thấy có người đột nhiên lao đến, cậu đã theo bản năng tung ra một đấm đáp trả. Một cú đấm này lập tức mạnh mẽ đấm thẳng vào đối phương, khiến cho người nọ phải che mũi, sửng sốt nửa ngày vẫn chưa nói gì được: "Ây a......"
Lúc buông tay ra lần nữa, hai vệt máu đỏ sậm trở nên vô cùng bắt mắt trong bóng đêm.
Người nọ nhịn đau nói: "Tam thiếu, ngài đánh tôi làm gì vậy?"
Bây giờ Triều Viễn mới hồi phục lại tinh thần, nói: "Là cậu à."
Xuất hiện trước mắt cậu ta lúc này không phải ai khác, mà chính là tên người hầu trước đó luôn đi theo phía sau cậu. Người hầu này kể từ lần chạy trốn khỏi đấu trường thi đấu thì không hề xuất hiện lại nữa, cách lâu như vậy rồi, đây là lần đầu Triều Viễn gặp lại gã ta.
Cậu thuận miệng nói: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Người hầu hì hì cười hai tiếng, nói: "Không phải do tôi có cơ hội tốt nên lập tức đến báo cho ngài biết sao."
Gã ta biết rõ Triều Viễn, Triều tam thiếu có nỗi ám ảnh mê muội đối với việc gia nhập tổ chức, luôn luôn và mãi mãi —— chỉ cần nói cho cậu ta biết có cơ hội để gia nhập, trăm phần trăm đối phương sẽ mắc mưu mà không hề có chút do dự.
Gã ta cũng hết cách rồi, mắt thấy càng ngày càng tệ đi, chỉ có thể quay đầu lại làm thịt của Triều Viễn một khoản.
Chỉ là lần này, thế trận gã ta chuẩn bị còn lớn hơn trước rất nhiều.
Giờ phút này đã có sẵn xe đứng chờ bên ngoài, chỉ cần Triều Viễn theo gã ta lên xe thì gã sẽ lập tức trói đối phương lại rồi đưa thẳng đến Hoang tinh. —— Chỉ cần có Triều tam thiếu trong tay, còn sợ Triều gia không trả tiền sao? Việc này còn đào được tiền nhanh hơn so với việc moi móc từng khoản tiền một từ chỗ thằng ngu này.
"Ngài chắc không biết," gã nói sinh động như thật, "Thực ra thì lúc ở đấu trường thi đấu, tôi đã chạy ra ngoài tìm người giúp ngài..... Nhưng ngài đoán xem thế nào? Tôi trong lúc rối loạn đó lại bị người ta kéo vào trong một tổ chức!"
Mọi ngày mà nghe được mấy lời như thế, Triều Viễn đã sớm hăng hái tra hỏi tình hình cụ thể chi tiết rồi. Nhưng mãi một lát sau, cậu ta vẫn thản nhiên nói: "Ồ."
Người hầu không hề nghe ra vẻ lạnh nhạt của cậu ta, vẫn còn vắt nát óc miêu tả: "Ngài không biết rồi, đó cũng không phải tổ chức nhỏ....."
Gã ta có lòng muốn gợi lên hứng thú của Triều Viễn, tất nhiên thu hút cậu ta bằng điều mà cậu ta quan tâm nhất: "Đó chính là tổ chức thần bí ở khu 9 kia!"
Triều tam thiếu: "..........."
Triều tam thiếu: "???"
Triều tam thiếu lập tức dừng lại, nghi ngờ nói: "Cái gì cờ?"
Người hầu nhìn thấy cậu ta thật sự kích động, vội nói: "Thực ra thì bọn tôi đã gặp nhau ở phía trước đấu trường thi đấu, còn có cả người của bên bọn họ ở đó. Nhưng cùng lắm chỉ là mấy kẻ tôm tép nho nhỏ, sau khi tôi chạy ra thì gặp chỉ huy thứ ba của bên họ....."
Gã ta không dám nói đến người đứng đầu hay người đứng thứ hai, sợ rằng nghe giả tạo quá.
Người đứng thứ ba Triều Viễn: "..........."
Người hầu còn tiếp tục nói: "Tôi đứng nói chuyện với anh ta về tình hình của ngài rất lâu, cuối cùng bọn họ mới chịu thỏa thuận, đồng ý cho ngài một cơ hội. Hầy, ngài không biết được cơ hội này hiếm có đến mức nào đâu....."
Gã ta hạ giọng.
"Tôi đã phải dùng hết số tiền mà ngài đưa lúc trước thì mới khiến cho bọn họ đồng ý được. Hy vọng ngài đừng quá đau lòng, dù sao thì tiền tốt là tiền tiêu vào chỗ cần thiết, lão đại của bọn họ cũng đồng ý nhận tiền dưới tình huống đó....."
Lời còn chưa dứt, mặt gã đã bị đấm một chú, cùng lúc đó Triều tam thiếu đã chửi ầm lên: "Con mẹ nó mày nói bậy, anh hai của tao không thèm nhận tiền kiểu đó đâu!"
Người hầu: "..........?"
Người hầu ngơ ngác hết cả người, chật vật đứng thẳng người lên, "Ngài......"
"Mày cho rằng tao đang lừa mày ấy hả?" Triều Viễn không hề cho gã ta cơ hội đánh lại, trực tiếp nắm tay đánh đối phương đến thất điên bát đảo, thành quả sau một thời gian huấn luyện đều không khách khí dùng hết lên trên người gã người hầu này, đánh đến mức đối phương phải gào khóc kêu to, "Lại còn Tam đương gia à? Bố mày để cho mày nói bậy à!"
Bố mày đây chính là Tam đương gia đó!
Ngốc bạch ngọt Triều tam thiếu hoàn toàn tỉnh ngộ, cậu ta có ngốc cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc, giờ này cậu ta đã nhận ra rằng hóa ra mình lại bị người này coi như thằng ngu để dụ dỗ lâu như vậy, lập tức nổi giận trong lòng.
"Nôn hết tiền của bố mày ra đây!"
Nôn hết ra!!
Người hầu tuyệt đối không ngờ đến việc cậu ta sẽ đột ngột trở mặt, một mặt bị đánh đến quay cuồng một mặt khác lại cố tình gào to để cầu cứu. Mấy Alpha vốn dĩ đứng chờ sẵn bên ngoài để bắt trói người vội vàng chạy đến cứu giúp, nhưng trước mặt bọn họ bây giờ không còn là Triều Viễn của ngày xưa nữa.
Tuy rằng tư chất của Triều Viễn bình thường, nhưng cậu ta đã được trải qua đặc huấn của đại lão rồi, lúc nhìn thấy ba bốn người đi về phía mình, cậu ta cũng chỉ bối rối trong chốc lát mà thôi —— Rất nhanh sau đó, bản năng được bồi dưỡng ra sau một khoảng thời gian huấn luyện cường độ cao đã đập tan cơn bối rối đó, cậu hạ vai theo bản năng rồi dễ dàng quật ngã người xuống nền đất.
Mãi một lúc sau, tất cả mọi người có mặt —— kể cả bản thân Triều tam thiếu —— đều cảm thấy bối rối.
Vãi thật luôn.
Cậu ta có thể đánh những người này dễ dàng như vậy sao?
Triều tam thiếu sửng sốt ngây ngốc hồi lâu, trong lòng không nhịn được dâng lên hăng hái.
Cho đến nay, đây chính là thời khắc mà cậu ta luôn mơ thấy!
Đây chính là thời khắc dùng nắm đấm để chứng minh bản thân!!!
Cậu ta không nén được mà càng đánh càng hăng, hét to một tiếng rồi dứt khoát lao lên.
Nói là thế, một mình cậu ta đánh với ba bốn người vẫn sẽ bị thiệt thòi. Sau khi bên đối phương bình tĩnh lại thì đã nhanh chóng áp dụng chiến thuật đánh bọc sườn, suýt chút nữa chế trụ được Triều Viễn.
Nhưng Triều tam thiếu dựa vào sức mạnh của nội tại, cố gắng giãy dụa vùng vẫy. Sau một hồi giằng co cậu ta đột ngột xoay người lại rồi nhặt cây chổi quét sân vườn lên.....
Nửa giờ sau, Triều tam thiếu thở phì phò đứng tại chỗ với cơ thể đầy vết thương.
Trên mặt cậu cũng bị trúng vài đấm, bây giờ trông vừa tím vừa sưng, nhìn có hơi dọa người.
Trừ cái đó thì vết thương trên người cũng không hề ít —— đám người kia toàn đánh vào điểm chết.
Cho dù bây giờ thở thôi cũng thấy đau nhưng Triều Viễn vẫn không nhịn được ý cười.
Đây chắc chắn là một khoảnh khắc đáng ghi nhớ nên được đi vào sử sách của cậu ta. Để vài thập niên sau, khi cậu ta kể lại cho con cháu nghe chuyện ngày xưa, có thể khí phách ngời ngời mà nói rằng: "Năm đó ông nội cháu đã lấy một chọi bốn, không hề thua bọn họ —— cháu có nhìn thấy vết sẹo này không? Tất cả đều là huân chương được lưu giữ lại."
Cậu ta còn có thể như thế.... còn có thể rơi giọt nước mắt vui mừng như vậy.
Với trái tim tràn đầy sự kiêu ngạo cậu ta lục soát trên đám bắt cóc tống tiền kia, lấy hết tất cả những món đồ đáng giá từ trên người bọn chúng xuống, sau đó không chút do dự liên lạc cho một đàn em rồi bảo người nọ trói hết đống người này mang về —— dám lừa cậu ta lâu như vậy mà còn muốn trở ra nguyên vẹn ư, sao có thể được chứ.
Đã rơi vào trong tay của cậu ta rồi thì cậu ta phải dùng để xả giận cho tốt mới được!
Ôm theo tâm tình như vậy, Triều tam thiếu rảo bước vào cửa nhà, vội vã không chờ được muốn khoe khoang với anh cả.
"Anh cả, vừa nãy em...."
Triều Phong đang ngồi trên bàn nhìn gì đó, vừa nhìn thấy cậu thì liền cau mày quan sát em trai nhếch nhác không ra gì này từ trên xuống dưới.
"Mày lại làm cái gì đấy?"
Nỗi kích động trong lòng của Triều tam thiếu vẫn chưa tan đi, nhịn không nổi muốn chia sẻ với anh: "Không phải, vừa nãy em....."
Cậu ta muốn nói vừa nãy mình rất lợi hại, thậm chí còn có thể lấy một chọi bốn.
Cậu đánh ngã hết tất cả đám người ngày xưa từng bắt nạt mình, bây giờ cậu ta đã không còn là tam thiếu ngốc bạch ngọt dễ bị lừa như trước đây nữa rồi, cậu ta hoàn toàn xứng đáng làm một Alpha chân chính!
Nhưng Triều đại thiếu đã chặn lại lời nói của cậu ta, giọng nói còn lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: "Mày có thể hiểu chuyện chút được không? Ngày nào cũng điên cuồng ở bên ngoài —— Sắp xếp công việc cho mày thì mày có làm không?"
".........."
Cảm giác anh hùng ban nãy của Triều tam thiếu dần dần rút đi như sóng triều, không hiểu sao mà cậu cảm thấy hơi hơi thất vọng, thấp giọng nói: "Không....."
"Nói bao nhiêu lần rồi, vẫn không chịu làm!" Triều đại thiếu tức giận nói, "Rốt cuộc mày làm cái quái gì vậy?"
Triều Viễn không nhịn được giải thích lại: "Nhưng em thật sự....."
Cậu ta muốn nói là nhưng em thật sự không thích, thực ra thì lời này cậu ta đã nói không dưới một lần, nhưng bất kể là ba Triều hay Triều Phong, dường như bọn họ đều chẳng bao giờ đặt lời nói của cậu ta ở trong lòng.
Dần dần Triều Viễn cũng không nói tiếp nữa.
Nhưng giờ phút này, cậu ta vẫn muốn đấu tranh vì chính bản thân mình một lần.
"Em không thích Bạch Viện Viện," cậu ta lấy hết can đảm rồi ngẩng đầu lên nói, "Em.... Em không muốn theo đuổi cô ta."
Triều Phong nghe xong dường như chỉ thấy buồn cười hơn, nhìn chằm chằm cậu ta.
"Không muốn theo đuổi cô ta? Vậy mày muốn làm cái gì? —— Không đúng, phải là mày có thể làm cái gì?"
Đột nhiên Triều tam thiếu cứng đờ người, chỉ cảm thấy lạnh từ đầu cho đến chân. Cậu đưa mắt nhìn anh cả, thật sự không thể tin được rằng câu đó lại thốt ra từ miệng anh cả mình, "..... Cái gì?"
"Tao hỏi mày còn có thể làm được cái gì?" Triều Phong bình tĩnh nói, trong mắt không hề có chút tình cảm dư thừa nào, "Dựa vào tư chất của mày, chẳng lẽ mày còn suy nghĩ đến việc tiến vào thế gia?"
Cuối cùng anh hơi nghiêng người đến, nâng mắt lên nhìn, nhìn thằng em trai bùn nhão không trát nổi tường của mình.
"—— Ngoại trừ hôn nhân thì mày còn có thể làm gì cho Triều gia?"
"..........."
Đột nhiên Triều Viễn đến một cậu cũng không thể nào thốt ra được. Cậu ta vẫn luôn biết rõ mưu đồ của ba cùng với anh cả khi thúc giục cậu ta tiếp cận Bạch Viện Viện, cũng biết rõ đối phương hy vọng cậu ta có thể nhân cơ hội này tranh thủ được sự trợ giúp của Bạch gia. —— Nhưng bây giờ, khi những lời nói đó bị đối phương không chút che giấu nào nói hết ra một cách trần trụi như vậy, cậu ta vẫn không nén nổi cảm giác ớn lạnh toàn thân.
Cứ như cậu ta giống hệt với những công nhân được trả lương đó, không phải người nhà mà là ——
Là một công cụ không có giá trị lợi dụng, có thể bị tùy ý vứt bỏ.
"Cũng giống như anh hai sao?"
Giọng nói cậu ta hơi gượng gạo, tầm mắt lại không hề di chuyển đi chỗ khác, nhìn thẳng về phía người trước mặt.
"Nếu em bảo em không muốn thì em cũng sẽ bị đuổi ra khỏi đây sao?"
Dường như Triều Phong tự cảm thấy vô lý: "Không thế thì sao?"
Triều tam thiếu yên lặng mãi không nói gì, một lúc lâu sau, cậu đột ngột xoay người lại, không hề quay đầu chạy thẳng ra khỏi cửa.
Bảo mẫu đứng bên cạnh nôn nóng gọi: "Tam thiếu, tam thiếu....."
"Đừng có gọi nó." Triều Phong cau mày ngăn cản, trong lòng cũng không hài lòng, "Nếu đến chút việc ấy mà còn không làm được thì nó chẳng cần quay về nữa."
Đương nhiên Triều gia sẽ không vô ích khi nuôi dưỡng Triều Viễn nhiều năm như vậy.
Nếu tự Triều Viễn có thể nhận rõ được thì vậy là tốt nhất.
Nếu không nhận rõ được.....
Môi anh dần dần mím lại thành một đường thẳng, một lúc sau mới dặn dò người khác, "Cho người đi chặn thẻ của tam thiếu lại."
Bảo mẫu không dám không nghe theo anh, chỉ có thể nhẹ giọng đáp ứng.
.....
Cùng lúc đó, Triều Thu đang đánh răng thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Y đi ra mở cửa thì nhìn thấy thằng em mình gào khóc chạy vào trong, giống như chim non xa tổ vất vả mãi mới tìm được đường về nhà, lập tức dúi đầu vào trong ngực y: "Anh hai..... anh hai ơi.... U hu hu hu hu......"
Triều đại lão: "..........."
Cái thằng này, sao lại khóc như đang khóc tang thế.
[03/09/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Tóc vàng: Tui nhất định phải dạy cho cậu ta một bài học....
Mỹ nhân ngốc nghếch (mỉm cười): Anh vừa mới nói anh định dạy cho ai một bài học?
Tóc vàng:...........
Tóc vàng:.......... Anh! Anh định tự dạy cho bản thân một bài học!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.