🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mặt trời mọc lên, đường chân trời lấp lánh với ánh sáng thiêu đốt, bờ biển kéo dài vô hạn về một phương xa.

Mọi người cất vật tư vào ba lô để chuẩn bị xuất phát.

Lục Dạng và Lục Minh Tự ăn lương khô mà tổ tiết mục cung cấp. Hiện giờ, đồ vật nặng nhất trong đống đồ của cô là thùng sắt đựng nước mà trước đó đổi được.

Lục Dạng nhìn kỹ bao lớn bao nhỏ rồi đảo mắt một vòng, nói: “Anh, chúng ta cùng lắm chỉ đi khoảng ba ngày thôi, thùng nước cứ để ở đây đi, không cần mang theo đâu.”

“Ừ.” Lục Minh Tự đồng ý bỏ thùng nước lại.

Bờ biển vẫn còn giá cố định máy quay phim của tổ tiết mục, nghĩa là trường quay chính của chương trình là ở đây.

Nhưng môi trường bờ biển có giới hạn, nếu muốn tạo hiệu quả sinh tồn khó nhằn của chương trình, thì nhất định phải đổi sang hoàn cảnh hiểm trở hơn.

Về mặt khác.

Lục Dạng biết không ít phương pháp khử mặn nước biển, thông dụng nhất là phương pháp thẩm thấu ngược và chưng cất, ít dùng hơn thì có trao đổi ion và đóng băng nước biển.

Nhưng những phương pháp này tương đối hạn chế vì không có công cụ sẵn có để chế tạo.

Ánh mắt Lục Dạng lướt qua cánh rừng rộng lớn kéo dài vô tận về phía Bắc, rồi dán chặt vào nơi xa.

Cô đã từng dò xét qua bố cục nơi này.

Tình trạng phân bố của quần thể thực vật thông thường được quyết định bởi độ ẩm và lượng mưa của khu vực, mà kết cấu của ngọn núi cũng sẽ ảnh hưởng đến dòng chảy, sau đó ảnh hưởng đến sự sinh trưởng của thực vật.

Tìm kiếm thảm thực vật ở những nơi như này, rất có thể ở gần đó có tài nguyên nước ngọt phong phú.

Nếu có thể tìm được thì đó chính là nguồn nước ngọt khổng lồ, mà không cần phải khử độ mặn như là nước biển.

Tìm nguồn nước ngọt đồng thời tìm kiếm đáp án của manh mối 3. Quả nhiên là một kế hoạch hoàn hảo.

Lục Minh Tự treo cả hai cái ba lô trên người, khoe với Lục Dạng cánh tay cơ bắp, nhướng mày tự tin nói:

“Dạng à, em phụ trách đi phía trước dẫn đường là được, thể lực cứ để anh trai gánh.”

“... Vâng.”

Lục Dạng đeo giỏ tre lên bả vai, trên tay lại bện một cái giỏ tre, vô cùng thản nhiên như đang đi hái nấm.

【 Năng lực anh trai của Lục Minh Tự bùng nổ gòi! 】

【 Cô bé nho nhỏ tản bộ đi hái nấm, trên lưng cõng một giỏ tre to to ~】

【 Tôi nhìn thằng anh ruột nằm chềnh ềnh bên cạnh, nước mắt hâm mộ ròng ròng chảy xuống, đáng thương.jpg】

Hai đội khác sắp xếp đồ dùng xong đều bao lớn bao nhỏ, vừa nhìn đã thấy cực kỳ dư thừa.

“Vào núi đường xá khúc khuỷu, khuyên mọi người mỗi đội chỉ nên mang theo một cái lều,” Lục Dạng đề nghị, “Vào trong núi, buổi tối cần phải có người luân phiên gác đêm, ba đội chúng ta có thể thay phiên nhau, hai đội còn lại thì nghỉ ngơi.”



Cùng… cùng ngủ hả?

Lâm Tân Mông lập tức đỏ ửng hai má, thẹn thùng nói: “Hình… hình như không tốt lắm đâu?”

“Có gì không tốt?” Lục Minh Tự không hiểu lý do, “Khi tôi và Dạng Dạng canh gác, cô ngủ cùng một lều với Ôn Tiên là được.”

Ôn Tiên sảng khoái tán thành: “Tôi sao cũng được.”

Lâm Tân Mông đột nhiên hiểu ra, hóa ra là con gái ngủ cùng con gái, chứ không phải là……

Cô ta ho khan rồi nuốt nước miếng, che giấu suy nghĩ trong lòng, tươi cười nói: “Hồi cấp 3, phòng ký túc xá 4 người mà Lục Dạng còn ở không quen, tôi lo ngủ cùng như vậy sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô ấy.”

【 Tôi còn tưởng Lâm Tân Mông muốn ngủ chung với Chu Mạt Lê, hóa ra là quan tâm Lục Dạng à, lương thiện quá đi! 】

【 Lục Dạng ra vẻ như vậy sao? Ký túc xá 4 người mà cũng chê, sao không tự lập một cái trường, xong ở kí túc xá trong biệt thự ấy! 】

Lục Minh Tự khoanh tay trước ngực, nói nhanh: “Không cần cô phải quan tâm, cứ lo chuyện của mình trước đi.”

Lâm Tân Mông cứng người.

Trước đó không lâu, Lục Minh Tự vẫn còn để cô ta kêu hắn là anh trai mà, sao giờ thái độ lại kém như thế?

“Vâng…… Là do tôi nhiều chuyện.” Lâm Tân Mông rũ mi, ra vẻ tổn thương nói.

“Ý của anh tôi là anh ấy sẽ chăm sóc tôi, không cần nghĩ nhiều đâu, cô cũng phải tự bảo vệ bản thân nhé.” Lục Dạng mỉm cười nói, “Còn nữa, không hiểu sao cô lại nói hồi cấp 3 tôi ở phòng bốn người, lúc đó tôi ở phòng đơn mà.”

Lâm Tân Mông lại không biết phản ứng sao, cô ta giật mình, hoảng hốt nhìn Lục Dạng.

Trước khi mà Lục Dạng chuyển đến, cô ta cũng từng xếp nhất trường, nhưng lại chưa từng được ở phòng đơn.

Bởi vì trường học không chỉ bồi dưỡng người có thành tích ưu tú, mà còn chú trọng nhân tài có năng lực thi đơn nổi bật, tham gia kì thi quốc tế, nâng cao danh dự của trường học. Mà để hấp dẫn nhân tài, trường học đặc biệt cung cấp cho bọn họ phòng đơn.

【 Cứ tưởng Lục Minh Tự không hiểu lòng người, còn hay thích dội gáo nước lạnh, hóa ra lại là anh chàng ấm áp! 】

【 Tôi nhớ Lâm Tân Mông từng đăng trên Weibo một đoạn video mừng ngày thành lập của trường Nhị Trung, trường của bọn họ là trường THPT trọng điểm đó! 】

【 Lục Dạng còn được ở hẳn phòng đơn, chẳng nhẽ cô ấy là thiên tài thi đấu huyền thoại mà trường Nhị Trung săn được!? 】

【 Dùng giọng điệu bình thản nhất để nói câu từ ngầu lòi nhất. Cổ càng vậy thì tôi càng yêu! 】

Tần Diệc Đàm nháy mắt đứng lặng tại chỗ như bị điểm huyết, gió lay không động.

Nếu như đến phiên Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông đứng gác, chẳng phải là cậu ta phải ngủ cùng Lục Minh Tự à!?

Ôn Tiên nhẩm đếm số lượng lều trại, ngẩng đầu hỏi: “Lều thứ ba là để cho hai người đứng gác à?”

Lục Dạng gật đầu: “Đúng vậy.”



Nghe thế, Lâm Tân Mông hoảng hốt rồi lại mừng rỡ như điên.

Nếu sắp xếp như vậy, chẳng phải khi cô ta và Chu Mạt Lê đứng gác thì có thể kề vai sát cánh, trò chuyện cả đêm sao!

Đêm dài như vậy, phải tranh thủ bồi dưỡng tình cảm.

Sáu người thương lượng xong, liền dỡ lều xuống, đi bộ về hướng triền núi bị đám cây cao ngất che lấp.

Dưới chân núi, gió thổi vào mặt khô khốc.

Sau khi đi sâu vào trong rừng, cành lá rậm rạp che khuất ánh sáng, làm cho không khí mát mẻ hơn nhiều.

Trên ngọn núi đầy cỏ dại, con đường mọc cây cỏ các loại, gập ghềnh nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đi qua.

Mới đầu, Lâm Tân Mông còn cảm thấy sinh tồn hoang dã như là buổi dã ngoại cuối tuần ra ngoại thành ăn chơi, vô cùng nhẹ nhàng.

Nhưng khi cô ta thật sự tham gia rồi mới biết, hiện thực tàn khốc hơn những gì được miêu tả nhiều, nơi này mọc đầy cỏ dại, đường núi gập ghềnh, muỗi hung hãn như muốn cắn c.h.ế.t người.

Càng đi vào, muỗi xuất hiện càng nhiều.

Lục Dạng nhìn thấy hai cánh tay Lục Minh Tự sắp sưng vù lên, thế là cô vừa tìm đường vừa kiếm loại cây đuổi muỗi.

Cuối cùng, dừng bước ở trước cây bạc hà.

Cô vặt vài chiếc lá xanh biếc ẩm ướt xuống, để trong lòng bàn tay bóp ra nước, sau đó kéo tay của Lục Minh Tự qua, bôi chất lỏng lên phần tay hở ra ngoài của hắn.

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Lục Minh Tự do dự: “Dạng Dạng ơi, cái gì đó?”

“Lá bạc hà có chứa dầu bạc hà, menthone và tinh dầu bạc hà, dễ dàng phát tán ra xung quanh, có thể đuổi muỗi ở một mức độ nhất định.”

Nước từ lá cây của các loại cây cỏ như bạc hà, tía tô có thể phát tán được mùi hương đặc thù, khiến cho đám muỗi e sợ tránh còn không kịp, thế nên mới có hiệu quả đuổi muỗi.

【 Lục Minh Tự không phải chú trọng đến hình tượng của bản thân nhất à? Ai cũng bảo anh ta khi tham gia chương trình tạp kỹ, nếu phải giả xấu thì sẽ không vui, sao giờ lại ngoan ngoãn để em gái bôi lên tay mình thế? 】

Ôn Tiên hai tay cầm balo, hô to lên, tò mò hỏi: “Hai người đang bôi cái gì đó?”

Lục Minh Tự đầu cũng không nâng lên, nói: “Không có gì, bôi chữ cát lợi.”

Ôn Tiên: “……”

【Trừ tiền cho đám meme đồng âm nhé! 】

【 Hết chịu nổi rồi, đánh nó đi! Đánh mạnh vào! Fan cũng không chịu nổi cái trò đồng âm của Lục Minh Tự nữa ha ha ha ha ha 】

Lục Dạng giật giật mi mắt, nhìn về phía Ôn Tiên, “Đây là lá bạc hà, có thể dùng để đuổi muỗi, cô có muốn bôi một chút không?”

Ôn Tiên nhìn chằm chằm cánh tay bị bôi xanh lè của Lục Dạng, lắc đầu thật mạnh: “Không cần! Không cần!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.