“Lục Dạng, cô có nhìn ra cái gì không?” Nửa người trên của Lâm Tân Mông nghiêng về phía Lục Dạng, kề sát đầu vào nói.
Lục Dạng híp mắt, nhìn Lâm Tân Mông hai giây, rồi lại nhìn về phía Lục Minh Tự.
Lục Minh Tự ngầm hiểu, nhếch mày tự tin nói, “Cái này tôi biết.”
Lâm Tân Mông hoang mang: “Cậu biết?”
“Bức tranh nấm và cam,” Lục Minh Tự chậm rãi nói, “Hình 1 là, nấm đi trên đường bị cam đụng ngã, sau đó nấm phẫn nộ nói: “Đồ cam sành không có mắt, mày đi tìm c.h.ế.t đi!” Thế nên ở hình 2, cam liền về với cát bụi, c.h.ế.t thẳng cẳng. Bởi vậy, hình 2 không có bóng dáng của cam, mà chỉ còn lại nấm.”
【 Này, lời phân tích của cậu ta phù hợp với bức tranh thật đó! 】
Nghe vậy, mọi người yên lặng một lúc lâu.
Ôn Tiên như rơi vào làn sương dày đặc, chất vấn: “Vì sao nấm lại muốn cam đi tìm đường chết?”
Lục Minh Tự phân tích có lý đến nỗi Chu Mạt Lê cũng không kìm được mà hỏi một câu:
“Vì sao nấm kêu cam đi chết, cam liền chết?”
Lục Minh Tự toe toét cười, nói: “Bởi vì khuẩn muốn cam chết, cam không thể không chết.”
Quan khách đang chờ mong đáp án: “……”
【 Nấm là vi khuẩn (jun) phát âm giống quân (jun, có nghĩa là vua),còn cam (chéngzi) phát âm giống thần (chén),thằng nhóc con này…… Lại một trò đùa hạt nhài nữa! 】
【 Ha ha ha ha ha thần kỳ đến vậy, quân muốn thần chết, thần không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/3740564/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.