🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Lục Dạng, cô có nhìn ra cái gì không?” Nửa người trên của Lâm Tân Mông nghiêng về phía Lục Dạng, kề sát đầu vào nói.

Lục Dạng híp mắt, nhìn Lâm Tân Mông hai giây, rồi lại nhìn về phía Lục Minh Tự.

Lục Minh Tự ngầm hiểu, nhếch mày tự tin nói, “Cái này tôi biết.”

Lâm Tân Mông hoang mang: “Cậu biết?”

“Bức tranh nấm và cam,” Lục Minh Tự chậm rãi nói, “Hình 1 là, nấm đi trên đường bị cam đụng ngã, sau đó nấm phẫn nộ nói: “Đồ cam sành không có mắt, mày đi tìm c.h.ế.t đi!” Thế nên ở hình 2, cam liền về với cát bụi, c.h.ế.t thẳng cẳng. Bởi vậy, hình 2 không có bóng dáng của cam, mà chỉ còn lại nấm.”

【 Này, lời phân tích của cậu ta phù hợp với bức tranh thật đó! 】

Nghe vậy, mọi người yên lặng một lúc lâu.

Ôn Tiên như rơi vào làn sương dày đặc, chất vấn: “Vì sao nấm lại muốn cam đi tìm đường chết?”

Lục Minh Tự phân tích có lý đến nỗi Chu Mạt Lê cũng không kìm được mà hỏi một câu:

“Vì sao nấm kêu cam đi chết, cam liền chết?”

Lục Minh Tự toe toét cười, nói: “Bởi vì khuẩn muốn cam chết, cam không thể không chết.”

Quan khách đang chờ mong đáp án: “……”

【 Nấm là vi khuẩn (jun) phát âm giống quân (jun, có nghĩa là vua),còn cam (chéngzi) phát âm giống thần (chén),thằng nhóc con này…… Lại một trò đùa hạt nhài nữa! 】

【 Ha ha ha ha ha thần kỳ đến vậy, quân muốn thần chết, thần không thể không chết. 】

【 Người qua đường dư thừa tinh lực vừa đi ngang đã cười hôn mê bất tỉnh. 】

【 Cái quỷ gì vậy, còn tưởng Lục Minh Tự thật sự biết đáp án, hóa ra là đang nói hươu nói vượn! 】

Lục Dạng nhếch môi, tiếp lời, “Bọc cho cam một tầng tương, cam sẽ không c.h.ế.t nữa.”

“Đúng vậy!” Lục Minh Tự búng tay một cái, tự tin vô cùng, “Bởi vì tương ở bên ngoài, vi khuẩn không sống nổi.”

Ôn Tiên bắt được trọng điểm liền ôm bụng cười.

【 Mấy trò của Lục Minh Tự cuối cùng cũng chỉ có Lục Dạng tiếp được, không hổ là anh em báu vật! 】

【 Cười c.h.ế.t mất, nhưng tôi thấy Lục Minh Tự nói vậy cũng không sai, không những miêu tả ý nghĩ của bức tranh trên tấm thẻ vô cùng sống động, mà còn lĩnh ngộ được chủ đề quân thần này. 】

【 Nói thật nhé, cái trò vừa nãy đánh trúng… trúng tim tôi rồi. 】

【 Gặp quỷ à, sao mấy người bọn họ có thể ở cái nơi khỉ ho cò gáy này kể chuyện cười thế. 】

【 Có Lục Dạng ở đây, Lục Minh Tự không bao giờ phải lo lắng kể chuyện cười sẽ chán ngắt. 】

Lục Dạng thu lại ý cười, lần nữa nhìn vào tấm thẻ, nói: “Anh trai tôi đã cung cấp một ý nghĩa rồi đó, nấm là một loài vi khuẩn, chúng ta có thể dựa theo cái này để đi tìm.”



Lâm Tân Mông ậm ừ nói: “Chúng tôi cũng phát hiện được một ít nấm khi đi về hướng bắc, nhưng lại chưa nhìn ra tin tức hữu dụng gì.”

“Các cô có vào sâu trong rừng tìm không?” Lục Dạng hỏi.

“Không.” Chu Mạt Lê hỏi lại: “Manh mối 3 ở trong rừng sâu à?”

Lục Dạng không tỏ ý kiến, chỉ nói: “Có thể vào tìm thử xem sao.”

“Hẳn là tổ tiết mục sẽ không đặt nhiệm vụ ở một nơi nguy hiểm như thế đâu.” Lâm Tân Mông không ủng hộ suy nghĩ của Lục Dạng, “Hơn nữa càng đi vào thì môi trường càng khắc nghiệt.”

【 Có phải mấy người quên mất đây là chương trình sinh tồn nơi hoang dã không? 】

【 Tôi đã bảo mà, sao tổ tiết mục có thể để bọn họ hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng như thế. 】

Lục Dạng khẽ nhếch môi, “Đạo diễn đã nói rồi, địa điểm mà chương trình quay là toàn bộ vùng rừng núi và vùng biển.”

Tần Diệc Đàm có một dự cảm không lành, khó xử nói: “Ý là, có thể chúng ta sẽ không ở mãi chỗ này cho đến khi kết thúc?”

Lục Minh Tự: “Bây giờ cậu lựa chọn bỏ cuộc, rời khỏi chương trình vẫn còn kịp đó.”

Tần Diệc Đàm bị chọc giận: “Ai muốn rời!”

“Nơi này lớn như vậy, chúng ta làm sao để biết nhiệm vụ ở đâu,” Lâm Tân Mông xấu hổ hỏi, “Chẳng lẽ phải trèo cả một ngọn núi?”

“Nấm sẽ không mọc ở những nơi mà ánh sáng chiếu thẳng vào, mà nó sẽ sinh trưởng trong môi trường âm u, ẩm ướt”, Lục Dạng nhìn về phía bắc của ngọn núi ở đằng xa, ôn hòa nói: “Muốn tìm manh mối 3 cũng không nhất thiết phải trèo đèo lội suối, chỉ cần tìm kiếm ở một chỗ nào đó phía Bắc mà nấm thích hợp để sinh trưởng là được.”

Ôn Tiên là người đầu tiên tỏ thái độ, “Chỉ cần cùng mọi người, tôi đi đâu cũng được.”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Chu Mạt Lê tiếp lời: “Tôi không có ý kiến.”

Lâm Tân Mông chép chép miệng, ngầm đồng ý.

“Sao lại đột nhiên muốn đi về hướng Bắc?” Tần Diệc Đàm mờ mịt khó hiểu, “Sao lại phải đi về phía Bắc?”

Lục Dạng chỉ tay vào bức tranh trên tấm thẻ, giải thích: “Trên đầu cây nấm có đánh chữ N, N trong la bàn là chỉ hướng Bắc.”

Lời cô nói làm Lâm Tân Mông chợt bừng tỉnh.

Cái chữ xiêu xiêu vẹo vẹo này, mắt phải tốt như nào mới có thể nhìn ra là chữ N thế.

【 Tuy là tôi biết N trong la bàn là chỉ hướng Bắc, nhưng cái chữ đánh trên đầu cây nấm này muốn nhìn ra được chữ N chắc cũng phải có trí tưởng tượng cao siêu lắm……】

【 Lầu trên, tôi cũng giống thím, như kiểu mọi kiến thức tôi đều biết, nhưng lúc thi vẫn dạng bài như thế lại không được full điểm! 】

Tần Diệc Đàm hậm hực sờ sờ mũi, “Được thôi, vậy đi về phía Bắc của ngọn núi để tìm manh mối.”



Lục Minh Tự giơ tay xoa nắn sau cổ, quét mắt về phía bốn người, môi mỏng khẽ mở: “Không còn gì nữa thì về đi.”

Dạng Dạng mệt rồi, cần được nghỉ ngơi.

“Từ từ! Tôi vẫn còn cái vấn đề này.” Tần Diệc Đàm quay đầu, hỏi: “Chúng ta sáu người một đội, vật tư cũng phải chia hả?”

Đối với người có lương thực phong phú như Tần Diệc Đàm mà nói, điều cậu ta quan tâm là có phải Lục Minh Tự hết đồ ăn, nên muốn nhân cơ hội này vơ vét của cậu ta không.

Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông cũng quan tâm cùng vấn đề như thế.

Bọn họ đồng thời nhìn về phía Lục Dạng, chờ cô dẫn dắt.

Lục Dạng đơn giản nói: “Không cần, đồ của mọi người mọi người tự dùng đi.”

Trong ba đội, đội có vật tư ít nhất là Lục Dạng và Lục Minh Tự, Chu Mạt Lê đoán bọn họ muốn hợp tác, chủ yếu là để chia đều vật tư của đội khác, nhưng hiện tại Lục Dạng lại nói là không phải.

Lục Dạng giống như nhìn thấu sự nghi ngờ của anh ta, nói ngắn gọn: “Trong rừng có vẻ có động vật hoang dã. ”

Mười mấy từ, làm sự bế tắc của mọi người được giải trừ.

Hóa ra là cô sợ gặp phải động vật hoang dã thì giải quyết không được.

Lâm Tân Mông như hiểu ra, dịu dàng nói: “Lục Dạng, đừng sợ, nếu có thú hoang tới thì cô cứ tránh ở sau chúng tôi là được.”

Lục Dạng trả lời có lệ: “Vâng.”

Lục Dạng không lo nhiệm vụ, cũng không sợ động vật hoang dã, cô chỉ quan tâm Lục Minh Tự.

Môi trường như này chẳng khác gì một hòn đảo nghỉ dưỡng được bao quanh bởi núi và biển, bảo cô ở bao lâu mà chẳng được.

Chẳng qua, nơi này có thú dữ, buổi tối cần phải có người tỉnh táo, mà với tính cách của Lục Minh Tự, nhất định hắn sẽ canh giữ để cô được ngủ.

Sáu người hợp tác thì mọi người có thể thay phiên canh gác, Lục Minh Tự sẽ không phải mệt.

Thảo luận xong xuôi, mọi người trở về lều trại của mình để nghỉ ngơi.

Một đêm này, bầu trời kín gió như bị bao phủ bởi một lớp vải đen tuyền, tối om không một vì sao. Những cành cây trong đống lửa đang dần cháy hết, chỉ để lại nhúm than như mở ra một cái động trong màn đêm.

Trời vừa hửng sáng, Lục Dạng đã tỉnh.

Cô cất muối biển vào chiếc hộp đơn giản làm bằng ống trúc, lại rửa sạch đám quả dại còn lại ngày hôm qua, sau đó nhét vào giỏ tre.

Dựa theo tiến độ dùng nước của bọn họ, nước khoáng mà tổ tiết mục cho sau ngày hôm qua đã chẳng còn bao nhiêu.

Độ mặn của vũng nước bên cạnh bờ biển mặc dù ít hơn so với nước biển, nhưng cũng không đạt chuẩn để uống.

Dù cho có quả dại, nhưng chỉ ăn trái cây mà không uống nước thì cũng không tốt cho cơ thể, hơn nữa nước trong quả dại cũng không thể đủ để thay thế cho nước dùng để uống.

Nhiệm vụ cấp bách bây giờ không phải giải được manh mối 3 mà là tìm nguồn nước ngọt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.