Lâm Tân Mông, Chu Mạt Lê và Tần Diệc Đàm đi ở phía sau.
Lục Dạng đưa mắt nhìn bọn họ, nói với Lục Minh Tự: “Anh, anh bảo với bọn họ đây là thực vật có thể đuổi muỗi đi.”
Lục Minh Tự quay đầu, dùng giọng điệu vừa thong thả vừa vang dội nói:
“Ở đây có cây có thể đuổi muỗi, mọi người có thể qua đây lấy một ít.”
Nghe tin, lông mày đang cau lại của Lâm Tân Mông lập tức giãn ra.
Lục Minh Tự không đành lòng nhìn cô ta bị muỗi cắn, cô ta vẫn là người đẹp vạn người mê!
Tần Diệc Đàm thoáng nhìn cánh tay xanh lè vì bôi lá bạc hà của Lục Minh Tự, do dự hỏi: “Cái…… cái này thật sự có thể đuổi muỗi à?”
Lục Minh Tự liếc xéo cậu ta, “Tin hay không thì tùy.”
Tần Diệc Đàm trừng mắt lại.
Lục Dạng nhìn qua biểu cảm của cậu ta, thuận miệng nói một câu: “Nếu như anh sợ bôi lên không sạch thì có thể ăn nó.”
Ăn lá bạc hà?
Mắt Tần Diệc Đàm sáng lên, không ngừng hỏi: “Ăn lá bạc hà cũng có thể đuổi muỗi hả?”
【 Vì sao trông Tần Diệc Đàm như là rất tin tưởng lời Lục Dạng nói thế? Bôi lên không sạch, chẳng lẽ ăn vào bụng thì sạch à? 】
【 Con trai ngốc Tần Diệc Đàm của nhà địa chủ sắp bị chị Dạng làm hư rồi. 】
【 Tần Diệc Đàm: Chỉ cần cô nói một câu có thể, tôi lập tức biểu diễn một màn ăn ngấu nghiến lá bạc hà cho cô xem! 】
Lâm Tân Mông đang lo lắng xem có nên bôi hay không, nghe được lời Lục Dạng nói liền xoay đầu, tò mò hỏi: “Có thể chứ?”
Sau đó, Chu Mạt Lê cũng nhìn chằm chằm Lục Dạng.
Lục Dạng không trả lời thẳng, cũng không thèm để ý mà nói: “Cô có thể thử xem sao.”
Tần Diệc Đàm nhìn chăm chú vào lá bạc hà trong tay, suy nghĩ một lúc rồi thong thả cho vào trong miệng, cẩn thận nhai nuốt, như đang nhấm nháp đồ ăn ngon.
Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien
Lâm Tân Mông thấy cậu ta ăn, cũng để ở đầu lưỡi thử một chút.
Hương vị cũng được.
Thấy Chu Mạt Lê vẫn đứng yên một chỗ, Lâm Tân Mông nhìn về phía anh ta, dịu dàng nói: “Em ăn xong, lại bôi thêm chút, chúng ta cùng đi với nhau, như vậy thì cả hai đều sẽ không bị muỗi cắn.”
Chu Mạt Lê không rõ ý tứ của cô ta, nhưng vẫn gật gật đầu.
【 Ba người VS một người, ba người thua toàn cuộc ha ha ha ha ha, chị Dạng thắng nha! 】
【 Vẫn may là lá bạc hà không có độc, nếu có thì bọn họ đã phơi thây nơi hoang dã này rồi. 】
【 Chỉ số thông minh chênh lệch quá, sao Lục Dạng nói gì bọn họ cũng tin vậy. 】
【 Chu Mạt Lê và Lâm Tân Mông có gì mờ ám phải không, cảm giác hai người sắp dính thành một khối rồi? 】
Dãy núi có nếp lồi ổn định và dòng nước cân bằng theo mọi hướng, hầu hết các dãy núi đều có dạng đơn tà, nhưng mà ở đây không có những vách đá dựng đứng.
Phía Bắc của ngọn núi có vị thế tương đối thấp, nằm lấp ló giữa những dãy núi, giống một một tấm chăn nhàu nát trải bừa bãi trên chiếc giường bừa bộn.
Nếu như không có Lục Dạng, chỉ bằng Lục Minh Tự và những trang bị đã nhận được thì còn lâu mới đủ để ứng phó với hoàn cảnh sinh tồn ác liệt nơi hoang dã này. Giày hắn vừa không thấm nước, vừa không giữ được độ ấm, chỉ dựa vào một con d.a.o Thụy Sĩ thì làm sao đủ để giải quyết động vật hoang dã to lớn.
Ngoài ra, hắn cũng không có rìu, thuốc đuổi côn trùng, la bàn và các loại trang bị thiết yếu khác. Địa hình rừng rậm ở đây u ám, tĩnh mịch, không nhìn rõ phương hướng, muốn ra cũng không ra được, lại không biết thực vật nào có thể làm đồ ăn. Nếu không được bổ sung năng lượng kịp thời, chẳng mấy mà thể lực sẽ bị tiêu hao.
Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa.
Đã có cô rồi.
Đối với phần lớn mọi người, hoàn cảnh sống của《 Sinh tồn nơi hoang dã 》 kỳ 2 tương đối kinh khủng, cây mây giăng khắp trốn, càng đi vào nơi có ánh mặt trời mà bị bóng cây che khuất lại càng cảm thấy hắc ám.
Ánh sáng như dần hòa tan vào rừng cây, không khí quỷ quyệt quái đản làm người ta cảm thấy hồi hộp bất an.
Để hòa hoãn bầu không khí, Ôn Tiên cắn răng giả vờ vui vẻ, tay ấn vào thân cây, hỏi: “Cái cây này giống với cái cây trong phim 《 Boonie Bears 》 nhỉ, mấy cậu nói xem, liệu chúng ta có đụng phải Logger Vick đang chặt cây không?”
Logger, Vick?
Anh chàng dũng mãnh, cầm cưa điện chặt cây, Logger Vick?
Nghĩ đến đây, trong đầu Lâm Tân Mông tự xuất hiện hình ảnh làm cô ta càng hoảng hốt hơn.
Lục Minh Tự cười cợt, tiếp lời: “Logger Vick chắc là không được đâu, nhưng Gấu lớn Gấu bé thì cô có thể tưởng tượng một chút.”
Vừa dứt lời, không gian yên tĩnh chợt truyền đến âm thanh nức nở khiến người ta sởn tóc gáy.
【 Khéo lắm, không chỉ Ôn Tiên có miệng quạ đen, Lục Minh Tự cũng có. 】
【 Cách màn hình mà tôi cũng thấy hồn phi phách tán, âm thanh trong thung lũng này đáng sợ quá đi! 】
【 Đây là phim ma à? Trong một cánh rừng âm u không hề có dấu hiệu sự sống như này… có dự báo trước không? 】
【 Lầu trên, đây là phát sóng trực tiếp, không phải phát lại, không có âm thanh cảnh báo đâu, chỉ có nhà tiên tri thôi! 】
Lục Minh Tự phản ứng nhanh chóng, dưới chân vừa có động tĩnh đã đứng chắn trước mặt Lục Dạng.
Trong chốc lát, vẻ mặt của hắn trở nên nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén như đại bàng, cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Lâm Tân Mông sợ run chân, duỗi tay bắt lấy cánh tay của Chu Mạt Lê, run rẩy hỏi: “Chỗ này, thật sự có Boonie Bears hả?”
Tần Diệc Đàm cau mày vào như hai con sâu lông, mắt nhìn thẳng vào mảnh rừng hoang vắng, nhìn đến ngơ ngác cả người.
Sao tổ tiết mục lại không nói sẽ có gấu xuất hiện!?
Phí cả đống quà mà cậu ta đã tặng cho bọn họ!
Chu Mạt Lê nhìn vào cánh tay Lâm Tân Mông đang ôm lấy khuỷu tay mình, bất ngờ một lúc rồi an ủi: “Chúng ta có vũ khí mà, không cần lo lắng.”
Lâm Tân Mông tươi tỉnh trở lại, đáy mắt tràn đầy cảm kích: “Vâng.”
Lục Dạng nhìn tấm lưng rắn chắc của Lục Minh Tự, sau đó nói: “Nếu như thật sự gặp phải gấu xám, d.a.o Thụy Sĩ chắc chắn không đối phó được, mà ngược lại còn chọc giận chúng nó.”
Lâm Tân Mông tiếp lời, tràn đầy tự tin nói: “Nếu như gặp phải gấu, chúng ta có thể trực tiếp bò lên cây!”
Khi xem các kỹ xảo nhỏ lúc đi dã ngoại, cô ta từng nhìn thấy một câu:
Gặp phải gấu thì leo lên cây.
“Cây cao thì cô không trèo lên nổi, cây mà bò lên được, gấu xám chúng nó phút mốt là đẩy được,” Lục Dạng nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Dù sao thì gấu xám cũng đẩy ngã một cây vân sam đen dễ như trở bàn tay.”
“Không thể nào!” Lâm Tân Mông phản bác, “Cô có căn cứ không?”
“Đoán đó.”
【 Lục Dạng: Đừng hỏi, hỏi chính là đoán. 】
【 Đoán một đáp án, sau đó để gấu xám thực hành! 】
“Nếu leo cây không được thì cô phải đưa ra một giải pháp chứ,” Tần Diệc Đàm lo lắng, lớn tiếng nói, “Chúng tôi đi theo cô tới đây, cô phải phụ trách sự an toàn của chúng tôi!”
“Muốn để gấu buông tha cho cậu,” Lục Minh Tự liếc cậu ta, nói: “Đơn giản thôi, cậu quỳ xuống kêu một tiếng bố là được.”
Tần Diệc Đàm trợn trừng mắt, không biết phản bác thế nào.
【 Hổ dữ không ăn thịt con biến thành gấu dữ không ăn thịt con ha ha ha ha ha ha. 】
【 Gấu: Tao không có đứa con nào không có tiền đồ như bay, đừng gọi tao là bố! 】
【 Cảm ơn chuyện cười của Lục Minh Tự, trong hoàn cảnh lạnh lẽo biến tiêu cực thành tích cực, tôi không sợ nữa! 】
【 Meme kinh điển của Lục Minh Tự chính là hổ dữ không ăn thịt con, tuy muộn nhưng vẫn có! 】
Chu Mạt Lê lược qua cuộc nói chuyện của bọn họ, hỏi Lục Dạng: “Hôm nay chúng ta đã đi quãng đường khá dài, có phát hiện thứ gì liên quan đến manh mối 3 không?”
Tố chất tâm lý của anh ta giỏi thật, trong hoàn cảnh căng thẳng như này mà vẫn còn nhớ mong được manh mối 3.
Lục Dạng yên lặng lắng nghe, phán đoán âm thanh nức nở từ đâu mà tới.
Nghe thấy câu hỏi của Chu Mạt Lê, cô lấy lại tinh thần, nhìn về phía anh ta.
Bốn mắt giao nhau, Lục Dạng nhẹ nhàng di chuyển tay, chỉ về hướng lùm cây cách đó 5 mét về phía bên trái.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]