🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Rắn nhỏ đáng yêu như vậy, sao lại có thể ăn mấy em rắn chứ?”

【 Mọi người, tôi xin kính một bãi nôn trước! 】

Lục Dạng dùng gậy gỗ đẩy đẩy con rắn, nghe cô ta nói vậy liền liếc cô ta, “Hay là tặng cho cô làm vòng cổ?”

“Hình…… Hình như cũng không cần…… khoa trương như vậy.”

Truyện được đăng duy nhất tại monkeyD thenonhenbien

Treo rắn trên cổ?

Vừa nghĩ đến, Lâm Tân Mông đã rùng hết mình.

Lục Dạng tới gần cô ta một bước, “Trước khi tôi g.i.ế.c nó, có thể cho cô hai tiếng chơi cùng, làm vật cưng cho cô trêu đùa.”

Lâm Tân Mông nhìn con rắn ở khoảng cách gần như vậy chỉ biết ưm ư một tiếng, lạnh run người lùi hai bước.

“Không cần…… Chỉ là…… Chỉ là tôi thấy không cần g.i.ế.c nó thôi.”

Lục Dạng im lặng một lúc rồi nói: “Nếu cô đã thích nó như vậy, tôi tặng nó cho cô, để nó trang trí cho cô đáng yêu.”

“Tôi……”

Lâm Tân Mông đột nhiên thấy sởn tóc gáy, ậm ừ nửa ngày mới nói ra một câu: “Cô có thể thả nó về tự nhiên, đừng g.i.ế.c nó là được, nó đáng yêu như vậy, đúng thế, rất đáng yêu!”

Câu cuối lặp lại giống như là tẩy não cho mình.

Lục Dạng lại đi về phía trước một bước, “Thả nó đi, nó có trốn được cũng không thoát khỏi vận mệnh bị bắt lại, không bằng cô cầm nó về, nuôi dưỡng, che chở nó. Nó nhất định sẽ vô cùng cảm ơn cô, có khi có tổ chức liên quan nào lại nhìn thấy hành vi lương thiện của cô, còn ban cho cô danh hiệu “Đại sứ hữu nghị của nhân loại và loài rắn” đó.

Cô nói có lý quá, Lâm Tân Mông không nghĩ ra được cách phản bác.

“Tôi còn có việc, đi trước đây!”

Thấy mình càng ngày càng đến gần con rắn, Lâm Tân Mông nổi hết da gà, chân tay luống cuống, nhanh chân chạy đi.

【 Chị Dạng nhà ta chuyên trị mấy người thích ra vẻ! 】

【 Lục Dạng biết con bé biến từ em gái thành chị gái chưa? ( and người đẹp Lục Dạng mỹ mạo như hoa nhỉ! 】

【 Đừng để tuổi tác sinh ra giới hạn, hãy giương cờ cao lên và hét: Lục Dạng là chị!! 】

【 Cái dáng vẻ Lâm Tân Mông trộm gà không thành còn mất nắm gạo này nói cho chúng ta biết, chớ có chọc vào người con gái dùng tay không bắt rắn. 】

Không bị lời Lâm Tân Mông nói ảnh hưởng, Lục Dạng rũ mắt xuống, nghiêm túc g.i.ế.c c.h.ế.t con rắn.

Sau khi xuống tay, còn phải đem đầu của nó chặt bỏ rồi chôn cất.

Bằng không, nếu có ai không đeo giày mà đi lại, không cẩn thận dẫm phải sẽ bị trúng độc.

Thằn lằn cùng rắn đều là loài động vật bò sát thường thấy, nhưng mà những bộ phận có thể sử dụng của chúng rất ít, trước khi chế biến, cần phải lột bỏ lớp da, vứt sạch nội tạng.

Quy trình phiền phức, xử lý chúng cần tiêu hao rất nhiều sức lực.



Lục Dạng sửng sốt, hơi chau mày, rồi lại giãn ra: “Không làm nữa.”

Đây là ven biển, có rất nhiều đồ vật có thể ăn, không cần lãng phí thời gian vào một con rắn phiền phức như này.

Quyết định sau, Lục Dạng xử lý con rắn đã bị giết, bảo đảm sẽ không có ai gặp tai họa bởi nó.

Cô lại đi một mình vào rừng, bây giờ, tổ tiết mục đã sắp xếp camera chuyên dụng đi theo cô, người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đều rất tò mò cô đi vào rừng làm gì.

Gió thổi qua khuôn mặt của Lục Dạng, xung quanh cánh mũi truyền đến hơi thở mát lạnh của khu rừng.

Khán giả đắm chìm thức trong cảnh rừng núi cùng cô.

Lục Dạng nhìn xung quanh, đi thêm mấy mét, thỉnh thoảng khom lưng xuống nhặt lên một cành liễu, ước lượng đôi chút rồi lại vứt bỏ.

Cuối cùng, cô nhặt lên một cành liễu dài chừng 35cm và một cây nĩa gỗ có độ cứng vừa đủ.

Để đồ vật đủ kiên cố, lúc sử dụng sẽ không bị tan thành nhiều mảnh, Lục Dạng buộc gần hết chiều dài cây nĩa vào cành liễu.

【 Đây là gì? Xiên bắt cá à? Lục Dạng muốn đi bắt cá? 】

Làm xong công cụ, Lục Dạng cầm nó ra ngoài.

Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên vẫn đang nhặt rác dọc bờ biển.

Nhìn thấy Lục Dạng cầm dụng cụ trong tay, Tần Diệc Đàm cười nhạo một tiếng, “Chả nhẽ con bé si tâm vọng tưởng muốn dùng gậy đi xiên cá?”

Giọng điệu và ánh mắt tràn đầy trào phúng.

“Giống trên TV ấy hả?” Ôn Tiên hỏi.

Tần Diệc Đàm tiếp tục châm biếm, “Nhìn dáng vẻ mềm yếu của cô ta kìa, không bị cá đuổi là tốt lắm rồi, còn muốn đuổi theo cá, không biết tự lượng sức mình.”

Vốn dĩ công việc nhặt rác này đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn của cậu ta, Tần Diệc Đàm không còn băn khoăn nhiều như vậy nữa, bây giờ cứ nghĩ gì là phun ra như thế.

【 Anh Diệc Đàm nói rất đúng! Lục Dạng vừa nhìn đã biết là được nuông chiều từ bé, sao biết bắt cá chứ! Tuyệt đối không thể! 】

【 Đã lập flag, nếu Lục Dạng xiên được con cá, cả… cả đời này tôi sẽ không ăn cá nữa! 】

【 Diệc Đàm đẹp trai quá, Diệc Đàm, anh là thần của em! 】

Thuỷ quân ùn ùn kéo tới, thể hiện niềm yêu thích với Tần Diệc Đàm.

Ôn Tiên nhìn túi rác trong tay mình, hoàn toàn không nghĩ là đi tham gia chương trình tạp kỹ còn phải nhặt rác!

Càng nghĩ càng thấy ảo diệu.

“Những người khác đều không nhặt rác, cậu xác định là việc này ổn chứ?” Ôn Tiên hỏi.

Khi Lục Dạng báo nhiệm vụ cho bọn họ, Tần Diệc Đàm vừa nghe đã chạy ngay đi, làm tưởng thứ cậu ta nhặt không phải là rác, mà là tiền tài.

Ôn Tiên không biết về giải thưởng lớn đằng sau chương trình này, tất nhiên sẽ không hiểu hành vi của Tần Diệc Đàm.

Tần Diệc Đàm vuốt mấy sợi tóc rơi trên trán, “Bên Lục Dạng đã nói là thật, vậy nhất định là thật.”



Ôn Tiên cau mày.

“Kệ đi, cứ nhặt trước đã.”

Khi Tần Diệc Đàm nghe thấy Lục Dạng nói nhặt rác, trong đầu cậu ta đột nhiên nhớ tới lúc nghe lén, hình như đạo diễn có đề cập đến cái từ rác này.

Tần Diệc Đàm chỉ cảm thấy trong tay không phải túi rác, mà là tiền đồ huy hoàng lộng lẫy của cậu ta.

Hiện tại cậu ta đã tưởng tượng được cảnh mình được đứng trên sân khấu quyền uy của giải thưởng lớn nhất thế giới, nhận được phỏng vấn từ giới truyền thông nổi tiếng đến từ khắp các quốc gia.

Ôn Tiên thở dài, tiếp tục công cuộc nhặt rác.

Lục Dạng biết có rất nhiều loài cá kiếm ăn ở vùng nước cạn, cô cầm xiên bắt cá, đứng ở vùng nước cạn chờ cá bơi vào tầm mắt.

Cô tập trung tinh thần nhìn chằm chằm nước biển trong xanh.

Nếu như không phải trong tay Lục Dạng còn có thứ đồ kia, người ta còn tưởng cô đang soi gương dưới nước.

Khi cá từ bên bờ bơi qua, Lục Dạng tay mắt lanh lẹ dùng một góc vuông xiên vào đầu cá, giữ chặt lấy nó.

Động tác nhanh chóng cùng với biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, khiến người xem trong phòng phát sóng trực tiếp không khỏi ngừng hô hấp theo cô.

Trong màn hình, nước biển nổi lên từng gợn sóng, con cá bị giữ chặt lại, mọi người xem mà trợn mắt há mồm.

【 Đỉnh…… Con cá lớn thật! 】

【 Chị gái không phải là tuyển thủ quốc gia chứ, xuống tay nhanh chóng tàn nhẫn như vậy, làm tôi cảm thấy mình là con cá kia. 】

【 Quả nhiên, flag lập ra là để đảo ngược (tôi vẫn còn thích ăn cá lắm) 】

Lâm Tân Mông và Chu Mạt Lê cũng giải nhiệm vụ 7, bên trên lại hiển thị một thông tin khác.

Nhưng bọn họ không có định nói cho những người khác.

Chu Mạt Lê: “Lục Dạng nhận được nhiệm vụ 7 là xử lý rác thải trên biển, giải quyết vấn đề ô nhiễm biển. Mà chúng ta nhận được là, tìm kiếm và xử lý các loại kim loại nặng và độ pH.”

Anh ta phân tích: “Hai cái này đều liên quan đến vấn đề ô nhiễm biển.”

Lâm Tân Mông mới vừa nói chuyện hệ thống xong, nghe được Chu Mạt Lê nói, trả lời: “Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên bên kia có phải có nhiệm vụ không giống nhau hay không?”

Chu Mạt Lê suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Có lẽ thế.”

“Chúng ta làm giao dịch với bọn họ đi.”

Lâm Tân Mông quay đầu, tìm bóng dáng của Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên, tầm mắt lại bị người nào đó hấp dẫn.

Cô ta nheo mắt lại, người trong mắt càng thêm rõ ràng, bao gồm cả đồ vật trong tay người nọ.

Hình dạng kia, màu sắc kia, độ lớn kia, và cả số lượng nữa…

Là cá!

Hơn nữa còn là ba con cá cực lớn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.