Từ nghèo lên giàu thì dễ, từ giàu xuống nghèo mới khó.
Lục Dạng bây giờ là người đến trước, các khách mời còn lại đến sau.
Cá ở bờ biển sinh sống thuần tự nhiên, không bị săn bắt, số lượng không những nhiều, mà là cực kỳ nhiều.
Lục Dạng hứng thú dào dạt bắt được ba con.
Cô dùng cành tre đan thành sọt tre, nhốt ba con cá vào, tâm trạng vui vẻ một tay cầm cá, một tay xiên cá quay về.
Ôn Tiên đang nhặt rác, thấy Lục Dạng liền kinh ngạc nói: “Wow, nhiều cá quá vậy!”
“Dư cái gì nhiều, cái gì dư nhiều cơ?” Tần Diệc Đàm phải nhặt rác cả ngày, đầu óc bây giờ m.ô.n.g lung không còn nghĩ được gì nữa.
(Cá và dư là từ đồng âm, phát âm là yú)
“Không phải, tôi bảo Lục Dạng bắt được rất nhiều cá.”
Tần Diệc Đàm kinh ngạc nhìn về phía Lục Dạng, nhớ lời mình nói lúc trước, cố gắng cứu vãn hình tượng:
“Nhất định là do ánh mặt trời quá gắt, cá nhìn chằm chằm mặt trời nên bị choáng váng, cô ta đứng bên bờ biển nhặt được của hời!”
Sao có thể bắt được cá chứ, hoàn toàn không thể nào!
Lục Dạng không bị cá đuổi là may rồi, sao mà biết bắt cá.
Ôn Tiên nuốt nước miếng, nghe thấy cậu ta vẫn sống c.h.ế.t không buông, trừng mắt, “Cá ở dưới nước mà, có giống hai người chúng ta đứng dưới nắng lâu quá tầm mắt sẽ mờ mịt đâu.”
Hơn nữa, hai người bọn họ ở bờ biển nhặt rác thời gian dài như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-tham-gia-show-sinh-ton-cung-anh-trai-dinh-luu/3734581/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.