Cố Tuế An gặp ác mộng. Nàng mơ thấy cái xác không đầu kia không ngừng đuổi theo mình trong rừng. Nàng sợ hãi cứ chạy mãi, chạy mãi, nhưng lại bị một cái đầu đầy máu chặn đường.
Nàng sợ đến mức ngã vật xuống đất, nhắm mắt lại liên tục nói rằng nàng không cố ý, trong khi nhìn cái xác không ngừng tiến đến gần.
“Tuế Tuế, Tuế Tuế”
Đột nhiên nàng nghe thấy có người gọi tên mình từng tiếng một. Nàng từ từ mở mắt ra. Cái xác trước mắt biến mất, khu rừng cũng bắt đầu dần dần tan biến vào hư không.
Từ từ, nàng nhìn thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.
“Tuế Tuế, Tuế Tuế, nàng tỉnh rồi!?”
Cố Tuế An ngây người há miệng, muốn gọi hắn nhưng lại không phát ra được âm thanh nào.
Sau khi đột nhiên nhìn thấy một người quen, nhất thời tất cả cảm xúc đã bị dồn nén trong lòng nàng suốt mấy ngày qua đều tuôn trào. Từng giọt nước mắt lớn rơi xuống, nàng khóc như một đứa trẻ nhưng lại không phát ra tiếng động.
Lý Trọng Yến nhìn Cố Tuế An đang khóc không thành tiếng, chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng. Đám cướp giật đáng chết kia, hắn nhất định phải băm bọn chúng thành vạn mảnh mới giải được mối hận trong lòng.
Hắn lau nước mắt trên mặt Cố Tuế An, dùng lời lẽ dịu dàng nhất từ trước đến nay dỗ dành nàng: “Tuế Tuế đừng khóc nữa, đều là biểu ca không tốt, biểu ca đến muộn rồi.”
Giang Việt đứng ở bên cạnh nhìn dáng vẻ của Cố cô nương mà cũng thấy đau lòng, huống chi là Điện hạ nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047352/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.