Bên này, Cố Tuế An và Cố Nguyên Triều vừa trở về Cố phủ, rồi đi đến tiền viện.
Cố Nguyên An thân hình nhỏ bé, loạng choạng chạy đến trong tiếng khóc nức nở, rồi ôm chầm lấy chân của Cố Tuế An.
“A tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở về rồi, đệ tưởng là không còn được gặp tỷ nữa mất rồi, hu hu hu…” Cố Nguyên An khóc òa lên, nước mắt nước mũi đầy đặn lau hết lên tà váy của Cố Tuế An.
“Cô nương, người không sao thật là may quá.” Tứ Hỷ và Xuân Lan mang theo đôi mắt đỏ hoe, cũng tiến lại gần.
Hôm nay cơ thể của Xuân Lan không khỏe, nên cô nương đã bảo nàng ta nghỉ ngơi ở nhà, không cho theo hầu. Có trời mới biết, khi nghe tin cô nương gặp nạn, nàng ta suýt nữa thì hoảng loạn đến phát điên, may mà cô nương nhà bọn họ vẫn bình an vô sự.
Ban đầu Cố Tuế An còn khá xót xa khi thấy Cố Nguyên An khóc thảm thiết như vậy, đang định an ủi thì chợt nhận ra thằng nhỏ ấy đã lau hết nước mắt nước mũi lên người mình rồi.
Nàng nghiến răng nghiến lợi thật mạnh, trong lòng suýt nữa thì muốn sai người đem đứa nhỏ bẩn thỉu này đuổi ra ngoài.
“Tuế Tuế, bảo bối của mẹ, mẹ suýt nữa thì bị hù chết rồi, mau để mẹ xem có sao không.” Vương thị mắt đỏ hoe, khuôn mặt tái nhợt bước tới, một tay nắm chặt cổ áo của Cố Nguyên An, kéo cậu nhóc ra rồi vội vàng vây quanh Cố Tuế An, lục tục soi xét từ trên xuống dưới một lượt.
Hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-thai-tu-dang-co-bieu-muoi-xau-so-bi-cuong-doat/5047328/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.