Bạch Lạc sắc mặt trắng bệch nhìn thứ đang cầm trong tay.
Thứ này rất nhẹ, nhưng mà y lại cảm thấy nặng tựa ngàn cân.
Nặng tới mức y sắp không cầm nổi nữa rồi...
Y dùng sức nắm chặt con mèo sứ nhỏ, bỗng nhiên có một loại xung động muốn vứt nó đi.
Rõ ràng thích như vậy...
Nhưng mà bây giờ lại một chút cũng không muốn nhìn thấy.
Bởi vì chỉ cần nhìn thấy thứ này, chẳng khác nào đang không ngừng nhắc nhở Bạch Lạc, y rốt cuộc không quan trọng tới mức nào...
Ngay cả vất vả chờ đợi được cùng nhau dạo chợ.
Cũng bất quá là tới cùng giúp Thẩm Vân Niệm mua lễ vật mà thôi.
Lồng ngực một trận đau đớn...
Thân thể Bạch lạc vốn đã hư nhược, hôm qua còn bị giày vò như vậy, bệnh trạng trên người y lại càng nghiêm trọng hơn...
Vốn dĩ với thân thể y, ngay cả đứng lên cũng có chút tốn sức.
Nhưng mà bởi vì hẹn với Xích Viêm, y mới cố gắng cường ngạnh chống đỡ.
Nhưng không ngờ, cái hẹn này căn bản không phải là hẹn...
Xích Viêm nghĩ tới chỉ có Thẩm Vân Niệm.
Sắc mặt Bạch Lạc đã vô cùng tái nhợt, ngay cả đôi môi cũng không chút huyết sắc.
Bây giờ nhìn thứ nắm trong tay, y chỉ cảm thấy lồng ngực khó chịu như dời sông lấp biển...
Ngay cả trong cổ họng cũng có một cỗ huyết khí dâng lên...
Trả tiền xong, Xích Viêm mới kéo Bạch Lạc đi về phía trước.
Bạch Lạc ngây ngốc đi theo hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-ta-di-vuong-gia-dau-don-muon-chet/2714054/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.