Chương trước
Chương sau
Xích Viêm đi tìm Thẩm Vân Niệm không phải là ngẫu nhiên.

Mà là Thẩm Vân Niệm cố ý làm vậy.

Hôm nay thám tử trong phủ nói với nàng.

Sáng sớm, Xích Viêm đã dẫn theo Bạch Lạc cùng đi dạo chợ.

Hơn nữa hai ngày trước hai bọn hắn còn ngủ chung một phòng suốt cả đêm...

Điều này sao có thể không khiến Thẩm Vân Niệm nảy sinh cảm giác nguy cơ to lớn được?

Thẩm Vân Niệm sau khi biết chuyện Xích Viêm dẫn Bạch Lạc cùng đi dạo chợ, liền lập tức sai người trong phủ mình đi tìm Xích Viêm.

Xích Viêm là của nàng, cùng với tên tiện nhân kia có quan hệ gì?

Quả nhiên, Xích Viêm sau khi nghe tin Thẩm Vân Niệm bị thương, liền ngựa không dừng vó ngay lập tức tới phủ thừa tướng.

Thẩm Vân Niệm nhìn thấy Xích Viêm, trong lòng vô cùng vui vẻ.

"Vương gia..."

Nàng trưng ra một bộ dạng vô cùng sợ hãi, lập tức bổ nhào vào trong lòng Xích Viêm. "Cũng may ngươi tới rồi, ta sắp bị dọa chết rồi..."

Xích Viêm vội vàng duỗi tay ra, ôm lấy Thẩm Vân Niệm.

"Có sao không, bổn vương không phải tới rồi sao? Đừng sợ."

"Ân..."

Thẩm Vân Niệm lúc này mới nín khóc mỉm cười.

Trong tay Xích Viêm vẫn còn cầm những đồ chơi nhỏ vừa nãy mua ở chợ.

Sau khi Thẩm Vân Niệm nhìn thấy, liền đem mấy thứ kia cầm trong lòng bàn tay.

"Đây là mua cho ta sao?"

"Đúng vậy!"

Xích Viêm nhìn những thứ trong tay mình, mới hoảng hốt nhớ tới, đây là vừa nãy hắn với Bạch Lạc cùng nhau mua.

Chỉ là, bản thân hắn vội vàng đi gặp Thẩm Vân Niệm, vậy Bạch Lạc thì sao?

Gia hỏa kia lại không phải là một nữ tử, hẳn là tự mình trở về đi...

Xích Viêm không quá để tâm, trực tiếp nói với Thẩm Vân Niệm:

"Mau nhìn xem, có thích không?"

Thẩm Vân Niệm dùng sức gật gật đầu.

Đây đều là những đồ chơi nhỏ không đáng tiền, nàng sao có thể thích?

Chẳng qua là những thứ này là Xích Viêm tặng, dù có không thích, nàng cũng chỉ có thể nói là thích.



Thẩm Vân Niệm có chút không kiên nhẫn lật xem những thứ này.

Nàng cũng không biết vì sao, Xích Viêm luôn tặng cho nàng những thứ này.

Trước đây từng tặng, lần này lại tặng...

Thẩm Vân Niệm thật muốn nói cho Xích Viêm, nàng là một tiểu thư khuê các, lại không phải là một tiểu tử nghèo chưa từng thấy qua thế giới, nàng sao có thể thích những thứ như này?

Nhưng mà Thẩm vân Niệm lại không biết.

Những thứ này, trong ký ức của Xích Viêm, là thứ mà nữ tử hắn thích kia, rất thích...

Bất quá lúc đó, hai người bọn hắn bị vây ở trên núi, trên người hắn không có những thứ này.

Xích Viêm lúc ấy, từng nói với nữ tử kia rằng, sau này sẽ tặng cho nàng thật nhiều thật nhiều...

Xích Viêm vẫn luôn nửa ôm Thẩm Vân Niệm, cùng nàng xem những thứ đồ nhỏ kia.

Trước đây việc mà hắn hy vọng nhất chính là như vậy.

Không lâu trước đây, hắn ngay cả nằm mơ cũng đều nhớ đến nữ tử kia...

Xích Viêm thích Thẩm Vân Niệm, thích rất lâu rồi, từ lúc còn rất nhỏ, đã thích nàng.

Chỉ có điều, lúc ấy, hắn lại không biết nữ tử kia tên là gì, là con gái nhà nào?

Vì vậy hắn vẫn luôn tìm nàng.

Vốn cho rằng đời này đều không tìm được.

Lại không ngờ rằng còn có thể tìm được...

Xích Viêm dùng sức ôm người trong lòng.

Cuôi cùng thực hiện được mong ước của chính mình. Hắn hẳn nên vui vẻ mới đứng.

Nhưng mà, ngay cả bản thân Xích Viêm cũng không biết là vì sao?

Hắn ôm Thẩm Vân Niệm trong lòng, lại ngay cả một chút vui vẻ cũng không có.

Ngược lại trong đầu vẫn đang nghĩ đến gia hỏa Bạch Lạc kia.

Bạch Lạc hôm nay trạng thái rất tệ, sắc mặt trắng bệch như một trang giấy trắng.

Nhìn đều có chút dọa người.

Trong lòng Xích Viêm không tránh khỏi có chút lo lắng.

Bất quá rất nhanh hắn lại cảm thấy sự lo lắng của mình quả thực dư thừa...

Hắn thật sự điên rồi.

Sao có thể lo lắng cho một tên da dày thịt thô?

Ngày lạnh như vậy, ngay cả chó còn bị đông chết, y cũng không có chết.

Còn không đủ nói rằng thân thể gia hỏa này đủ tốt sao?

Cho dù bị chút phong hàn thì có sao?

Uống chút thuốc là khỏi ngay...

————

Bạch Lạc mê mê man man ngủ.

Ngay cả trong lúc ngủ mơ, y đều cảm thấy trái tim mình một trận đau đớn.

Bóng lưng Xích Viêm rời đi, vẫn luôn xuất hiện trong mộng của y.

Y làm thế nào cũng đều không đuổi kịp.

Khi Bạch Lạc mở mắt ra, y vẫn còn thấy may mắn đây chỉ là một giấc mộng.

Nhưng mà qua một lát, y mới nhớ ra, đây nào có phải mộng?

Rõ ràng là việc thật sự đã xảy ra...

Y thật sự bị nam nhân kia bỏ rơi...

Trái tim mạnh mẽ co rút, Bạch lạc đột nhiên ho khan một tiếng, một ngụm máu trực tiếp từ trong cổ họng trào ra.



Bạch Lạc duỗi tay, dùng tay che kín miệng mình.

Ngón tay dùn sức bịt chặt, theo bản năng nuốt ngụm máu kia xuống.

Ngay tại lúc này, Bạch Lạc bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm nam nhân từ bên cạnh truyền tới.

"Ngươi tỉnh rồi?"

Bạch Lạc lúc này mới phát hiện, y vậy mà lại không phải ở trong vương phủ.

Người xuất hiện trước mặt y cũng không phải là Dương Khiêm.

Mà là tiểu hầu gia nhìn thấy trong tiệc rượu lần trước.

Bạch Lạc còn chưa nói gì, đã nghe thấy Nhiếp Hoài Vũ nói với mình:

"Trước đây, ta vẫn luôn nghe nói, hoàng thượng tìm cho Xích Viêm một dược cổ. Dùng để chữa trị cổ độc trong người hắn.

Dược cổ kia chính là ngươi đi?

Chỉ là, ta không ngờ rằng...

Hóa ra làm dược cổ, lại yêu cầu phải hy sinh như vậy..."

Nhiếp Hoài Vũ nghĩ đến dáng vẻ lúc đem Bạch Lạc nhặt ở bên đường về.

Gia hỏa này nhìn qua có nơi nào giống một người còn sống? Căn bản không khác mấy người đã chết.

Y nhắm nghiền mắt nằm trên mặt đất, trong miệng toàn là máu.

Cũng may Nhiếp Hoài Vũ hôm nay đi qua nơi đó, nếu không thì, Bạch Lạc này e là không còn mạng nữa...

"Bạch Lạc, dược cổ này, có phải là dùng để hấp thu cổ độc không? Có phải thân thể Xích Viêm càng khỏe, thân thể ngươi càng kém?"

Bạch Lạc có chút không dám tin nhìn hắn, bất giác nói:

"Thân thể của ta rất tốt..."

Nhiếp Hoài Vũ nhìn Bạch Lạc, mày hơi nhíu lại.

Hắn đột nhiên bắt lấy tay Bạch Lạc, đem bàn tay cuộn thành nắm đấm kia của y mở ra.

Sắc đỏ nhìn mà phát hoảng, lập tức hiện ra trước mặt hai người.

Bạch Lạc không ngờ Nhiếp Hoài Vũ lại dễ dàng phát hiện ra bí mật bản thân che giấu lâu như vậy.

Y ở bên Xích Viêm lâu như vậy, Xích Viêm lại trước giờ đều không biết.

Nhưng mà một người lạ cư nhiên lại phát hiện ra!

Bạch Lạc cảm thấy bi ai tới cực điểm.

Thân thể y quả thực rất tệ, luôn là không tự giác mà nôn ra huyết. Có lúc đang làm với Xích Viêm được một nửa, đều có thể nôn huyết.

Lúc ấy, y vì che giấu, đều cẩn thận từng chút đem huyết giấu trong lòng bàn tay, sau đó nhân lúc Xích Viêm không chú ý mà lau sạch sẽ.

Y cho rằng bản thân che giấu rất tốt, cho rằng vĩnh viễn đều sẽ không bị bất cứ ai phát hiện.

Nhưng mà, lại không ngờ rằng, muốn phát hiện ra lại dễ dàng như vậy...

Hóa ra, chỉ cần cạy mở ra bàn tay nắm chặt của y, thì cái gì cũng đều biết được.

Quả thực là y quá mức ngu xuẩn.

E rằng chỉ có cực kỳ không quan tâm, mới sẽ một chút cũng không có phát hiện ra...

Ánh mắt Nhiếp Hoài Vũ nhìn chằm chằm chỗ huyết kia, sau đó nói: "Đây là cái tốt mà ngươi nói sao? Xích Viêm có biết không?"

Nhiếp Hoài Vũ vẫn còn nhớ những lời Xích Viêm nhục mạ Bạch Lạc ngày hôm ấy.

Xích Viêm nói Bạch Lạc quá mức khó coi, giống như y là một kẻ tiểu nhân vì vinh hoa phú quý mới đi làm dược cổ.

Nhưng mà, lại có ai sẽ vì vinh hoa phú quý, ngay cả mạng cũng không cần đây?

Trong lòng Nhiếp Hoài Vũ chợt chó chút không thoải mái.

"Ta giúp ngươi nói cho hắn."

Tên tiểu tử ngốc này đều sắp chết vì Xích Viêm rồi, Xích Viêm lại vẫn không biết cái gì cả.



Thậm chí còn vũ nhục y như vậy.

Đây cũng quá không công bằng rồi!

Mặc dù hai người không quen biết nhau nhưng mà Nhiếp Hoài Vũ lại bất giác muốn ra mặt giúp Bạch Lạc.

Vậy mà Bạch Lạc lại đột nhiên bắt lấy góc áo Nhiếp Hoài Vũ, kích động hét:

"Đừng mà!"

"Cầu xin ngài đừng mà!"

Bạch Lạc một chút cũng không muốn để Xích Viêm biết chuyện chính mình sắp chết rồi.

Y sợ, nếu như Xích Viêm biết việc này, Xích Viêm sẽ khinh thường, sau đó nói với y: "Quá tốt rồi, người ghê tởm giống như ngươi, cuối cùng có thể biến mất rồi!"

Bạch Lạc mặc dù biết Xích Viêm chán ghét chính mình.

Nhưng lại dù thế nào đi nữa cũng không thể chịu đựng được việc hắn nói ra những lời như vậy trước mặt mình.

Như vậy, y sẽ cảm thấy chính mình ngay cả tồn tại trên thế gian này, đều là một sai lầm!

"Cầu xin ngài... đừng nói mà..."

Ít nhất để y chết có tôn nghiêm một chút đi...

Trước đây Bạch Lạc còn từng tích cực cầu y chữa trị, hy vọng chính mình có thể sống lâu một chút.

Nhưng mà bây giờ, y chỉ hy vọng chính đừng có chết quá mức khó coi.

Nhiếp Hoài Vũ quả thực không dám tin mà nhìn Bạch Lạc, hắn trước giờ chưa từng gặp qua người ngốc như vậy.

Đều sắp thành một người chết rồi, cư nhiên vẫn là không chịu để người kia biết.

Mày hơi nhíu lại.

Bỏ đi...

Vốn dĩ cũng không liên quan gì tới hắn.

Chỉ là...

Trong lòng không hiểu sao có chút đau lòng.

Nhiếp Hoài Vũ bất đắc dĩ nhìn Bạch lạc, lắc lắc đầu nói:

"Ngươi sao lại ngốc như vậy chứ... Như vậy chu dù sau khi ngươi chết, hắn cũng sẽ không biết! Thậm chí hắn vẫn còn hiểu lầm ngươi..."

Cơ thể Bạch Lạc run run, có chút gian nan nói:

"Ta không để tâm..."

Nhưng mà, sao có thể không để tâm chứ?

Y đều đã khó chịu tới mức sắp chết rồi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.