Khương Tu Trạch vừa mới ngồi xuống thư phòng chưa được nửa nén hương thì cửa thư phòng đột ngột bị ai đó từ bên ngoài đẩy mạnh vào.
"Khương Tu Trạch, tại sao ngươi lại bắt nạt em gái của mình?"
Hà thị, mặt đầy tức giận, bước thẳng vào thư phòng, chất vấn Khương Tu Trạch một cách sắc bén. Anh thở dài, cảm thấy đau đầu ghê gớm, "Mẹ, bây giờ con rất bận, mẹ có thể ra ngoài trước được không? Đợi con xong việc rồi chúng ta sẽ nói tiếp, được chứ?"
Nói xong, anh cúi đầu tiếp tục xem sổ sách. Công việc chất chồng, anh mới nhận ra rằng vẫn còn rất nhiều thứ đang chờ xử lý.
Hà thị đi thẳng tới trước bàn, vẻ mặt đầy bất mãn, "Con nhất quyết phải lo công việc bây giờ sao? Trong nhà chẳng lẽ chỉ có mình con là nam giới? Diệu Diệu chỉ muốn con dành chút thời gian để bầu bạn với nó, mà con không thể tạm dừng một lát sao? Lại còn la mắng nó nữa, chẳng lẽ con không biết nó nhát gan thế nào à?"
Không thèm để ý lời mẹ nói, Khương Tu Trạch tiếp tục chăm chú vào sổ sách. Khi vừa định đưa tay lấy bút lông để đánh dấu một chỗ sai trên sổ, thì Hà thị vì tức giận khi thấy thái độ dửng dưng của con trai và nhớ tới hình ảnh con gái cưng khóc nức nở, liền bước tới giật sổ sách khỏi tay anh.
"Khương Tu Trạch, mẹ đang nói chuyện với con, chẳng lẽ con không nghe thấy sao?"
"Mẹ, trả lại sổ sách cho con đi."
Khương Tu Trạch bất đắc dĩ đứng dậy, định lấy lại quyển sổ từ tay mẹ. Tuy nhiên, Hà thị kiên quyết giấu sổ ra sau lưng, lời nói như thêm dầu vào lửa: "Bây giờ con phải lập tức đi xin lỗi Diệu Diệu. Từ nay về sau cấm được bắt nạt con bé nữa. Nếu không, mẹ sẽ mách cha con để ông ấy phạt con một trận!"
Khương Tu Trạch chăm chú nhìn Hà thị trong một khoảng thời gian dài. Giọng nói của anh hạ xuống, trầm khàn hơn, như đang kiềm nén điều gì đó. Sau một hồi hít sâu để bình tâm, hắn lên tiếng: "Mẹ, con nói rồi, đưa sổ sách cho con."
"Con đây là kiểu thái độ gì vậy?" Hà thị cắt ngang, nét mặt thể hiện sự bất mãn.
Cơn giận dữ của Khương Tu Trạch như một ngọn lửa bùng phát. Tay phải của anh nắm chặt lại thành quyền, rồi đập mạnh xuống bàn, phát ra một âm thanh vang dội. Ánh mắt đỏ lên theo từng nhịp thở gấp gáp của anh: "Con đã nói, đưa sổ sách cho con!"
Hà thị giật mình lùi lại vài bước, ánh mắt mở lớn vì kinh ngạc và lo lắng. Một lát sau, bà chợt lấy lại được bình tĩnh và lên tiếng mắng: "Con điên rồi sao? Tôi là mẹ của anh đấy, anh dám hét vào mặt tôi thế hả?"
Khương Tu Trạch cao giọng trả lời: "Trong nhà này đâu phải chỉ có mình con là đàn ông! Nhưng trong lòng mẹ chẳng phải rõ ràng cả rồi sao? Đại ca thì theo đường làm quan, Tam đệ chỉ chăm tu luyện võ nghệ mà không quan tâm gì cả, Tứ đệ sức khỏe yếu ớt, còn Ngũ đệ thì suốt ngày chẳng thấy ở nhà. Cha thì bận bịu việc làm ăn bên ngoài. Nhà cửa và cửa hàng, nếu con không quản thì ai sẽ quản? Ngoài ra ai có thể giúp đỡ con đây? Con đã nói rồi, nửa canh giờ nữa con sẽ qua chỗ Diệu Diệu, nhưng nhất định phải bắt con bây giờ bỏ dở mọi chuyện trong tay để chơi cùng con bé sao? Lẽ nào em ấy không thể thông cảm cho con chút nào sao?"
Trước những lời quát tháo của Khương Tu Trạch, Hà thị dường như bị chấn động mạnh, đứng yên nửa ngày mà không nói được lời nào. Nhận ra bản thân quá kích động, Khương Tu Trạch chống hai tay lên bàn, cúi xuống thở dốc để lấy lại bình tĩnh. Sau đó, anh vỗ mạnh vào mặt mình như muốn làm nguôi đi cơn giận.
Phải một lúc lâu sau, Hà thị mới từ từ hồi phục tinh thần. Bà giữ sắc mặt nghiêm nghị rồi lạnh lùng nói: "Giờ thì mẹ đã hiểu tại sao Diệu Diệu lại khóc. Có chuyện gì thì không thể nói tử tế được sao? Nhất định phải quát tháo như vậy à?"
Khương Tu Trạch đáp lời, giọng pha lẫn sự đau đầu và bất lực: "Mẹ nghĩ con nói nhẹ nhàng thì mọi người chịu nghe sao? Mọi người có nghe con không?"
Hà thị lạnh lùng hừ một tiếng: "Không biết hôm nay con bị gì sai khiến mà trở nên thế này. Bình thường mẹ đâu thấy con cuống quýt đến mức không rảnh để chơi với Diệu Diệu? Dù sao đi nữa, bây giờ con hãy bỏ hết mọi chuyện trên tay, đến xin lỗi Diệu Diệu, sau đó làm cho con bé vui lên. Đây là việc con phải làm!"
"Mẹ à, con làm sai cái gì sao? Vì cái gì nhất định làm con đi xin lỗi?" Khương Tu Trạch thật sự cảm thấy chính mình quá bất đắc dĩ.
"Anh làm anh trai, chọc em gái khóc chính là anh không đúng, mau đi xin lỗi con bé ngay!"
Khương Tu Trạch cảm thấy toàn thân như bị bao trùm bởi một cảm giác nghẹt thở. Tựa như có một áp lực vô hình đè nặng lên người, khiến anh gần như không thể hít thở. Lồng ngực anh phập phồng không ngừng, đôi tay siết chặt rồi thả lỏng, lại tiếp tục siết chặt, lặp đi lặp lại như vậy. Phải mất một khoảng thời gian khá lâu, anh mới từ từ buông tay ra, "Nếu con không đi thì sao?"
Anh cất tiếng, giọng đầy thách thức.
"Vậy lập tức ra từ đường chịu phạt quỳ!" Hà thị nghiêm nghị đáp lại.
Sắc mặt Khương Tu Trạch càng lúc càng tối sầm. Trong một khoảnh khắc bực tức tột độ, anh hung hăng đá văng chiếc ghế bên cạnh, khiến Hà thị giật mình kinh hãi. Đợi đến khi Hà thị kịp phản ứng đuổi theo, bà chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng của Khương Tu Trạch đang hướng về phía từ đường, chứ không phải đi về phía viện Lưu Vân.
"Cái đồ mất dạy này, thật không hiểu não nó bị ai đá mà hành động hồ đồ đến như vậy!" Hà thị tức giận đến mức không nói nên lời.
Trên suốt đoạn đường đi, khuôn mặt Khương Tu Trạch lạnh lùng như phủ một lớp băng, khiến cả người hầu kẻ hạ trong nhà cũng chẳng ai dám đến gần. Đến từ đường Khương gia, anh dừng lại và lập tức quỳ xuống, dáng vẻ cứng nhắc mà kiên quyết.
Không lâu sau, một giọng nói chế nhạo vang lên từ cửa từ đường. Một bóng người dựa hờ vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, tiếng cười nhạt hắt ra.
"Biến đi!" Khương Tu Trạch vẫn không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng vọng ra từng chữ.
Khương Cẩm Nam khẽ bật cười, hai tiếng tán thưởng đầy vẻ trêu chọc vang lên: "Chẳng ngờ có ngày em lại được chứng kiến Nhị ca bị phạt quỳ trước từ đường! Thật là hiếm thấy!"
"Khương Cẩm Nam, chẳng lẽ em muốn chết sớm sao?" Ánh mắt Khương Tu Trạch đanh lại như lớp băng lạnh giá. Khương Cẩm Nam lập tức bật cười lớn, nhưng trong ánh mắt anh chẳng hề có chút ý cười nào. Tiếng cười của anh vang vọng trong không gian tĩnh lặng được một lúc lâu, nhưng dần dần nhỏ bớt rồi tắt hẳn. Cả từ đường lúc này chìm vào sự im lặng nghiêm trọng.
"Nhị ca, người như anh giống như Tiểu Lục đã nói, dù có sai đi chăng nữa, cũng không chịu thừa nhận ngay, luôn phải tìm lấy một cái cớ. Nhưng mà chuyện hôm nay cách làm của anh lại không sai."
Khương Tu Trạch khẽ mím môi, dù đang quỳ như tấm lưng vẫn thẳng tắp hiên ngang.
"Đặc biệt là trước mặt Tiểu Lục, bản tính của anh lại bộc lộ rõ ràng. Dù anh thực sự có lỗi, Tiểu Lục cũng sẽ luôn bao dung cho anh."
Khương Tu Trạch bỗng cảm thấy cả thân thể cứng đờ khi nghe câu đó.
[Đúng vậy, trừ Tiểu Lục ra, còn ai sẽ bao dung cho mình.]
Những lời này cứ quanh quẩn bên tai anh, từ khi Ngũ đệ rời đi đến tận bây giờ.
[Con làm anh trai chọc Diệu Diệu khóc thì chính là con sai!]
[Nhị ca, anh đừng giận mà, em sẽ vào bếp làm món măng chua xào bò cho anh ngay... Nhị ca em biết lỗi rồi... Anh đừng giận có được không? Nhị ca, dạo này anh tất bật chuyện buôn bán trong nhà chắc hẳn đã rất mệt mỏi rồi. Để em làm chút đồ ăn ngon cho anh... Nhị ca, nghe mẹ nói hôm nay anh tới tửu lầu bàn chuyện làm ăn với ông chủ Từ, chắc chắn sẽ không thiếu rượu vào. Em đã nấu sẵn canh giải rượu chờ người hầu bưng lên cho anh, nhớ uống nhé, nếu không ngày mai đầu lại đau nhức...]
Lời của Hà thị, lời của Khương Ấu An, cứ chồng chéo lên nhau, liên tục vang lên trong đầu Khương Tu Trạch. Anh đưa tay ôm lấy đầu mình, cái lưng vốn thẳng tắp giờ đây lại dần cong xuống. Cuối cùng cả người thu mình thành một vòng tròn nhỏ, trán áp chặt vào sàn lạnh ngắt. Anh rốt cuộc có sai hay không? Vì sao Ấu An lại quyết tuyệt như thế? Con bé thật sự sẽ không quay về nhà nữa sao?
Lúc này đây, Khương Tu Trạch chỉ cảm thấy trong đầu mình chất đầy những suy nghĩ hỗn loạn đến mức như muốn nổ tung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]