Người dịch: Pey
Có trong nháy mắt, Tam thúc suýt chút nữa không nhìn ra.
Sao gầy dữ vậy?
Khương Tu Trạch gày hốc hác, gương mặt u ám quấn quanh, khẽ mím môi, sắc mặt âm trầm, nhưng bù lại anh ta lớn lên khá đẹp trai, xương gò má bên phải có nốt ruồi không quá âm nhu.
"Tam thúc, Tam thẩm." Khương Tu Trạch hướng hai người cúi chào.
"Cậu tới tìm bé An?"
Thấy Khương Ấu An không hé răng, Tam thúc hỏi giùm con bé.
"Vừa từ cửa tiệm trà trở về, đang định về nhà thì nhìn thấy xe ngựa của vương phủ, nên ghé qua thăm con gia đình Tam thúc và em An..."
"À ừm, vậy con muốn làm gì?" Tam thúc kéo lấy tay áo của La thị nhưng bị bà hất tay ra, khuôn mặt lộ vẻ không vui: "Kéo cái gì mà kéo, tôi tự biết đường đi." Những lời Khương Tu Trạch nói với bé An nhà bà trong dịp lễ hội mùa thu vẫn còn in sâu đậm trong tâm trí bà.
Trong tiệm giờ chỉ còn lại Khương Ấu An và Khương Tu Trạch.
Khương Ấu An chỉ lạnh lùng liếc nhìn Khương Tu Trạch một cái, sau đó đi đến bàn, cầm lấy ấm trà và rót cho mình một ly. Cô nhấp một ngụm nhỏ, đặt ly xuống chầm chậm, rồi cười mỉa mai: "Đám người họ Khương các người cũng thú vị thật, những lời cần nói tôi đều đã nói hết, nhưng các người lại làm như chưa từng nghe gì cả. Hay là một ngày nào đó tôi phải treo tấm bảng ngoài cửa với dòng chữ Người Khương gia và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-cac-anh-hoi-han-roi/3738640/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.