Người dịch: Pey
Thời tiết trong lành được không quá hai ngày, ngày thứ ba đã bắt đầu kéo dài mưa phùn.
Đã nhiều ngày Khương Ấu An cũng không hết bận từ sau lễ hội mùa thu, thi thoảng đưa những mẫu quần áo đã được chỉnh sửa cải biên chi tiết hoa văn về cửa tiệm, khi thì mân mê những nguyên liệu dưỡng da.
Lúc này cô ngồi ở trong phòng, đem nguyên liệu sơ chế, mắt thì hướng ra ngoài cửa sổ nhìn trời mưa không dứt, nghe từng giọt mưa rơi tí tách trên mái hiên.
Trong tầm mắt cô chậm rãi xuất hiện bóng người màu trắng, tay cầm dù trắng ngọc, cán dù thong dài xanh ngọc như trúc, sạch sẽ mà xinh đẹp kết hợp với gương mặt đẹp trai hết nấc kia, đôi mắt thâm thúy, môi mím thành đường thẳng theo thói quen tạo cảm giác lãnh đạm với thế gian.
Phía sau còn có Từ thị vệ và Cao thị vệ tháp tùng.
Khương Ấu An ngạc nhiên ngồi bật dậy trừng mắt to nhìn, mới qua 4 5 ngày mà anh ta có thể không cần mượn ngoại lực là có thể tự đi lại? Cô nhìn gắt gao người nọ đang đi tới hướng tới cửa ra viện Tử Lâm, cô nhanh chóng đặt dụng cụ xuống, chạy đến cửa sổ, hai tay chống lên bệ cửa, nhòm cả nửa người ra ngoài nhìn.
Nhớ lại thì đã vài ngày cô và Mặc Phù Bạch đã không nói chuyện rồi.
Khương Ấu An thất thần nhìn hướng ngoài cửa sau đó không chú ý rằng người nọ cũng dừng bước chân.
Từ thị vệ và Cao thị đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-lai-cac-anh-hoi-han-roi/3738639/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.