55.
Quần áo Nhạn Thanh mặc trên người đều làm từ lông của Bạch Ngôn!
Hắn làm phép ẩn thân lên sợi lông, sau đó bắt đầu đuổi theo, va phải người ta cũng không dừng lại.
Giống như một tên điên trên đường lớn.
Chỉ có hắn biết, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh, cố hết sức kiềm chế không run rẩy.
Nhạn Thanh không thể xảy ra chuyện, hắn chỉ vừa mới tìm được cậu về…
56.
Đến lúc Bạch Ngôn tìm đến cửa hàng bánh ngọt kia thì mặt trời đã sắp lặn, ánh mặt trời vàng nhạt chiếu lên thủy tinh trong suốt.
Cũng chiếu vào người thỏ Nhạn Thanh bên trong.
Lỗ tai màu hồng, dáng người cao ráo, nụ cười hơi ngây ngô, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.
Thoạt nhìn trông rất vui vẻ.
Đầu tiên Bạch Ngôn thở dài một hơi, sau đó hắn lập tức xông vào, ôm chặt người nọ vào lòng, hung hăng ngửi mùi hương trên người cậu.
Nhạn Thanh bị hắn làm giật mình, bởi vì bất thình lình bị ngửa ra sau mà một chân giơ lên, hơi đứng không vững.
Chỉ có thể dựa vào lòng Bạch Ngôn.
Cậu nhìn không thấy mặt hắn, nhưng lại biết rõ người vừa nhào vào tập kích cậu chính là tên quỷ đáng ghét Bạch Ngôn kia!
Nhạn Thanh còn chưa kịp lên tiếng đã nghe hắn đánh đòn phủ đầu.
“Sau này không được không chào đã bỏ đi!”
“Em có biết một mình em ở bên ngoài nguy hiểm cỡ nào không!”
“Xin em, đừng lại… rời khỏi tôi…”
Giọng nói gấp gáp, còn thở hổn hển, như tìm được bảo bối vừa lạc mất.
Chữ cuối cùng nghẹn ngào như muốn vỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-cung-tinh-dich/200907/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.