65.
“Em…”
“Ngươi…”
Nhìn Nhạn Thanh ấp úng mãi vẫn không nói thành lời, trái lại lỗ tai còn đỏ bừng, thật khiến người ta muốn cắn một cái.
Bạch Ngôn ranh mãnh cười nói: “Tôi? Tôi cái gì?”
“Ngươi… Ngươi không biết xấu hổ!”
Bạch Ngôn: “???”
“Thay đổi thất thường!”
Bạch Ngôn: “???”
“Bạc tình bạc nghĩa!”
Bạch Ngôn: “???”
66.
Nhạn Thanh tức giận như cá nóc, nghẹn thành cà chua biến về nguyên hình, nằm trên đầu Bạch Ngôn.
Cậu nhìn ngọn đèn vàng ấm áp bên đường, lại nhìn trăng sáng trên trời.
Sau đó đột nhiên nở nụ cười ngu ngơ như một tên ngốc.
Lúc nhận ra, cậu lại oán hận cắn lên tóc Bạch Ngôn.
Hắn cảm nhận được động tĩnh trên đầu, lại không dám lộn xộn sợ làm rơi Nhạn Thanh bèn nói: “Em còn nắm chặt nữa là tôi trọc luôn đó.”
“Ta không có nắm.” Chỉ nhổ nước bọt thôi.
“Tờ giấy của ta đâu?”
“Tờ giấy gì?” Bạch Ngôn giả ngu.
Nhạn Thanh bắt đầu bò xuống người hắn.
Bạch Ngôn: “…”
67.
Bạch Ngôn lấy dãy số điện thoại trong túi ra rồi bấm số gọi. Đối phương vừa bắt máy, hắn đã bắn liên hồi một tràng dài.
Tổng kết lại là, Nhạn Thanh là của hắn, không được có ý đồ với người của hắn.
Chờ hắn khí thế hùng hồn nói xong, đối phương cực kỳ thân thiện đáp một câu: “Là một bác sĩ, tôi có ý tốt nhắc nhở tiên sinh một câu, có bệnh phải trị, đặc biệt là chứng suy đoán chủ quan và chứng vọng tưởng. Chúc ngài sau này sống vui vẻ.”
68.
Bạch Ngôn bị cúp điện thoại, đơ mặt cầm tờ giấy hỏi Nhạn Thanh:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-cung-tinh-dich/200908/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.