51.
“Một cm cũng không thể thiếu!”
Chờ Sơ Vân gào xong, đang định cúp máy thì một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến, giọng điệu như một lời khó nói hết: “Cậu luôn thẳng thắn như vậy?”
Sơ Vân: “Phụt!” Y gần như biểu diễn màn phun máu tại chỗ: “Bạch Ngôn?”
“Là tôi, vẫn còn nhận ra bạn trai cũ, tốt lắm, đầu óc không bị hỏng.”
Sơ Vân: “…”
Bạch Ngôn: “Cậu xem Weibo chưa?”
“Cái gì Weibo, hôm nay ông đây diễn cả ngày, vừa mới diễn xong thì bị cả tá điện thoại quấy rầy.”
“Bài Weibo đó không phải cậu đăng à?”
Sơ Vân: “Tôi đăng cái gì?” Y vội mở Weibo, sau đó trả lời: “Chỉ là một tấm hình thôi, sao lại chọt tới đầu mày của anh rồi?”
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Ngôn vẫn không rõ, luôn thấy có điểm nào đó không đúng. Hắn bảo Sơ Vân phát Weibo làm sáng tỏ tấm hình kia, nhìn đội quân tà giáo từ từ tắt lửa, hắn mới thả lỏng trong lòng.
Sau đó quay qua nhìn người bên tay trái.
Người đâu?
Hắn vừa mới gọi điện thoại, Nhạn Thanh đâu mất rồi?!
Bạch Ngôn lạc mất tiểu ốc sên của hắn lần thứ hai.
52.
Nhạn Thanh đi trên đường lớn, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.
Cậu đi theo mùi thơm, đi thẳng đến một cửa hàng bánh ngọt.
Nhạn Thanh nhìn các loại bánh ngọt bên trong mà thèm chảy nước miếng. Tuy mấy loại bánh này không giống những loại mà cậu từng thấy, nhưng ngửi mùi là biết rất ngon rồi.
Từ sau khi tỉnh dậy, thứ duy nhất vào miệng cậu là ly nước mật ong. Lúc này ngửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-song-cung-tinh-dich/200906/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.