Cơ thể quả thực quá yếu, một lần tắm thuốc không những giúp Mộ Tương hạ hỏa, mà còn toát ra mồ hôi đầy trán.
Cũng không nhớ rõ khi nào mất đi ý thức, hắn tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm trên giường, mặc một lớp lót mỏng màu đen.
Ngay khi vừa đứng lên, hắn nhớ tới chuyện xảy ra trước đó. Mộ Tương xoa bóp ấn đường, tự cảm thấy không còn mặt mũi gặp lại Sư Hòa.
Hắn không chỉ hỏi ý kiến như một đứa trẻ chưa biết gì, mà còn làm trò hoang dâm trước mặt Sư Hòa.
Sư Hòa là ai? Y là Quốc sư Đại Tương, là vị thần cao lớn không thể chạm đến trong mắt dân chúng, là ánh sáng trên trời hắt xuống mặt biển. Mọi động tác hắn làm, mọi âm điệu hắn phát ra lúc trước, đều là sự khinh nhờn đối với Sư Hòa.
Nhưng Mộ Tương vừa cảm thấy hoang đường vừa cảm thấy vui vẻ khó tả trong lòng.
Căn phòng rất yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh nào. Sư Hòa không có ở đây.
Hắn thất vọng nhưng cũng nhẹ nhõm một hơi: “Thượng Hỉ.”
Thượng Hỉ đang chờ ở phòng ngoài, nghe vậy vội vàng tiến vào: “Bệ hạ, cuối cùng ngài đã tỉnh rồi!”
Mộ Tương nhíu mày: “Làm sao vậy?”
Thượng Hỉ nhìn thoáng qua gương mặt Mộ Tương: “Cháu gái của Giang Thượng thư đã nhảy sông.”
Mộ Tương cau mày: “… Lúc nào?”
Thượng Hỉ: “Không lâu sau khi Quốc sư đại nhân giải độc cho ngài.”
Mộ Tương: “…”
Những người khác cũng không biết Mộ Tương bị hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-soan-ngoi-han-gia-chet-bo-tron/2471399/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.