Tia sét chói lọi vụt ngang qua bầu trời, tạo nên vệt sáng như muốn cắt đứt màn đêm tĩnh mịch.
Mái tóc đen nhánh của Lục Thần ướt đẫm, hạt nước nhỏ từ trên tóc hắn nhỏ xuống, đọng lại nơi khoé mắt đã hằn đỏ.
Lục Thần thấy mắt mình cay xè, dưới cơn mưa hắn run lên kịch liệt.
Lồng ngực thắt quặn như bị ai đó bóp nghẹt. Cuối cùng cũng không chịu đựng nổi gào lên.
"Khốn khiếp, ông đi chết đi... đi chết đi..."
Lục Chẩm Nghiêm đang quỳ dưới đất cũng không ngừng run lên. Ông ta có sự lựa chọn sao?
Không có...
Không phải là không yêu thương Lục Thần, ông ta là một người cha. Là cha của hắn kia mà.
Nhưng khi nhìn thấy hắn lại gợi lên khuôn mặt của Dịch Lạc Lạc. Ông ta làm sao có thể chấp nhận được.
Phương Châu Hoa từng gào khóc trước mặt Lục Chẩm Nghiêm, nói rằng Dịch Lạc Lạc là kẻ đã cướp đi toàn bộ của bà ta... Kể cả Lục Chẩm Nghiêm ông.
Vậy nên Lục Chẩm Nghiêm mới tin, mới ngu ngốc cho rằng Dịch Lạc Lạc là kẻ thứ ba xen vào tình cảm của mình. Căm hận mà giày vò người phụ nữ đó. Để mặc Phương Châu Hoa xoay vờn trong tay như một món đồ chơi. Lại lầm tưởng đó là tình yêu, thực chất không biết bản thân đang bị lợi dụng.
Đến tận bây giờ vẫn ngu ngốc như thế, không cách nào có thể thoát ra được tình yêu hèn mọn của bản thân.
.........
Cơn mưa như không có định dứt, cứ mưa mãi, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-pha-san-toi-duoc-tong-tai-cung-chieu-vo-doi/2872148/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.