Lúc trở về nhà, Tạ Chỉ Thanh đang ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa cùng Phù Phù.
Lang Tạp không cho y ra ngoài, không thể dắt thỏ nhỏ ra ngoài tản bộ, Phù Phù ở mãi trong phòng đâm ra buồn chán, nó liền cùng Tạ Chỉ Thanh ở trong phòng chơi trò trốn tìm.
Cuối cùng chơi đến mệt mỏi, vừa mới chịu nằm yên được một lúc thì Lang Tạp đã quay về.
Tạ Chỉ Thanh có phần kinh ngạc, nói: "Sao ngươi trở về nhanh vậy? Không phải ra ngoài tìm đại phu sao?"
Lộ trình rời khỏi thảo nguyên sao lại nhanh như vậy được.
"..." Sắc mặt Lang Tạp cứng đờ, tay chân cũng lóng ngóng, hắn thanh thanh giọng, nói: "À, ta để thuộc hạ đi tìm rồi, ta quay về trước."
Biểu tình quá mức mất tự nhiên của hắn khiến Tạ Chỉ Thanh cũng bắt đầu cảm thấy bất an theo.
Liên tưởng tới việc Lang Tạp ra ngoài lần này là để tìm đại phu xem bệnh cho mình, trong lòng Tạ Chỉ Thanh bỗng chùng xuống.
Chẳng... chẳng lẽ mình đã mắc chứng bệnh gì không thể cứu được nữa sao...?
Toàn thân Tạ Chỉ Thanh nháy mắt căng cứng.
Y nuốt nước miếng, giọng run run hỏi: "...Sao vậy?"
Lang Tạp đưa tay cào tóc, không biết phải mở miệng từ đâu. Hắn quay lại nhìn A Thắc Tư, sói lớn cũng nghiêng đầu nhìn hắn với vẻ mặt vô tội.
Biết nói như thế nào bây giờ? Lang Tạp rơi vào trầm tư.
Phía sau, A Thắc Tư thấy chủ nhân vẫn không có phản ứng gì, nó quyết định tự mình bước lên, lắc lắc cái đuôi đi đến trước mặt Tạ Chỉ Thanh, lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213491/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.