Dù sao thì... sau một hồi được người kia cọ cọ, Lang Tạp cũng nhảy vào cái hồ nước nhỏ hẹp kia.
Không biết đây là cố ý hay chỉ là trùng hợp, dù sao thì cái hồ nước này cũng đủ rộng để hai người cùng ngâm mình, thậm chí còn có thể... làm thêm một chút chuyện khác.
Loài sói không có thú vui tắm suối nước nóng, bản năng cảnh giác ăn sâu vào cốt tủy khiến bọn chúng lúc nào cũng duy trì sự tỉnh táo, không thể nào thả lỏng thật sự.
Lang Tạp cũng vậy, suối nước nóng đối với Tạ Chỉ Thanh là hưởng thụ, nhưng với hắn thì không.
Hắn qua loa tạt mấy vốc nước lên người sau đó liền thu tay lại. Lang Tạp ôm Tạ Chỉ Thanh tựa vào thành hồ, giả bộ nhắm mắt như thể cũng đang tận hưởng làn nước ấm, nhưng vừa nhắm mắt thì toàn bộ sự tập trung của hắn lại dồn vào thính giác hai tai, khiến dây thần kinh lại tiến vào chế độ cảnh giác.
Cuối cùng hắn đành mở mắt tập trung nhìn về phía Tạ Chỉ Thanh.
Nào ngờ...
Chỉ trong chớp mắt ấy, Tạ Chỉ Thanh lại ngủ mất rồi.
Lang Tạp: ?
Vừa rồi có... làm gì dữ dội đâu?
Hắn cúi đầu nhìn, bản thân còn chưa kịp...
Lại một lần nữa, Lang Tạp bắt đầu nghi ngờ liệu Tạ Chỉ Thanh có phải đã mắc chứng bệnh gì đó hay không.
"Tiểu Thanh Nhi, tỉnh tỉnh." Lang Tạp nhẹ vỗ vai y, khẽ gọi, "Tiểu Thanh Nhi, tỉnh dậy đi. Muốn ngủ thì chúng ta về nhà ngủ."
Tạ Chỉ Thanh mơ màng mở mắt, không nói lời nào, theo thói quen ôm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213490/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.