Việc này không thể trách Phù Phù, vô duyên vô cớ bị ăn một cú húc đầu và một móng vuốt của A Thắc Tư, sao lại không giận cho được.
Dù thông minh đến đâu thì vẫn là dã thú. Bên dưới lớp đệm thịt mềm là móng vuốt sói sắc bén, Phù Phù thực sợ hãi, nó trốn vào gối đầu của Tạ Chỉ Thanh run bần bật.
"...Tóm lại, chính là như vậy." Tạ Chỉ Thanh khó khăn giải thích.
Ngay cả bản thân y cũng cảm thấy hành vi của A Thắc Tư quá kì lạ nhưng lại không tiện nói ra. Thứ nhất là bởi vì A Thắc Tư quả thực rất thông minh, gần như chưa từng làm điều gì khiến y không hiểu được; thứ hai là từ trước đến nay nó luôn chăm sóc cho Phù Phù rất chu đáo.
Y chỉ đành ngẩng đầu nhìn Lang Tạp, muốn từ hắn tìm ra chút manh mối.
Lang Tạp xòe tay, dùng khẩu hình nói: "Chắc là nó bị trúng tà rồi."
Thính lực của A Thắc Tư rất tốt, ngay cả khẩu hình cũng có thể đoán ra được. Nó từ dưới đất bật dậy, hung hăng trừng Lang Tạp một cái rồi chạy vọt đi mất.
Trước khi ra khỏi phòng còn cố ý đập mạnh cánh cửa vang lên một tiếng "rầm" thật to, để lại hai người chủ nhân ở trong phòng nhìn nhau ngơ ngác.
"..." Lang Tạp giận dữ nói: "Con sói này thiếu đánh thật rồi!"
Tạ Chỉ Thanh ôm lấy Phù Phù, mỉm cười nói: "Được rồi, được rồi, ngày mai ta sẽ nghiên cứu xem rốt cuộc A Thắc Tư bị làm sao. Hôm nay đã khuya lắm rồi, nghỉ ngơi thôi."
Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213489/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.