Cây trâm cài tóc đó, Lang Tạp nói là do chính tay hắn tự làm.
... Phải nói thế nào nhỉ, nếu hắn không thừa nhận thì Tạ Chỉ Thanh cũng sẽ không nhận ra hình dáng của cây trâm này quả thật có hơi xiêu vẹo — ban đầu y còn tưởng đây là kiểu dáng độc đáo của một bộ tộc nào đó. Đến lúc biết được sự thật, Tạ Chỉ Thanh càng nhìn cây trâm thì lại thấy càng buồn cười.
Y cố nín cười đến mức cơ mặt cứng đờ, vừa ngẩng đầu thì thấy Lang Vương nhà mình mặt mày đen như than, Tạ Chỉ Thanh nhịn cười sắp tắt thở.
"...." Lang Tạp hít một hơi thật sâu, nói: "Ta đi kiếm khúc gỗ mài lại cây trâm khác!"
Tạ Chỉ Thanh vội vàng kéo tay hắn lại: "Thôi thôi! Đừng làm hỏng mấy khúc gỗ khác nữa mà!"
Lang Tạp trừng y một cái.
Tạ Chỉ Thanh biết người này không làm gì được mình, y dứt khoát không thèm giấu nữa, phá lên cười ngay tại chỗ.
... Quả nhiên y không đoán sai, Lang Tạp thật sự không có cách nào trị được y, chỉ đành đứng tại chỗ giận dỗi một lúc, sau đó lại đưa tay vò đầu Tạ Chỉ Thanh, kéo người vào lòng.
Có điều hắn thực sự nảy sinh ý định ra ngoài tìm vật liệu.
Không chỉ để làm trâm cài, Lang Tạp còn định làm cho Tạ Chỉ Thanh một đôi bao tay mới, tiểu hoàng tử không quá kén chọn, duy chỉ nhạy cảm với mùi hương, loại da dê thường dùng để may bao tay, y luôn cảm thấy có mùi nồng đậm, không chịu mang.
Lang Tạp âm thầm tính toán,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213488/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.