Mấy hôm nay tuyết lại phủ trắng thảo nguyên. Tuy tuyết rơi không lớn nhưng không hề ngơi nghỉ, mặt đất cũng đã đọng lại một lớp dày. Tạ Chỉ Thanh bước sâu bước cạn mà đi, trên giày đã lấm lem tuyết trắng.
Khi đến bên vách núi phía trên căn cứ bí mật, y chồm người cúi xuống xem thử.
Thính lực của Lang Tạp rất nhạy bén, lẽ ra nên nghe được tiếng bước chân của y rồi mới phải. Thế nhưng phía dưới vẫn yên ắng không động tĩnh gì, Tạ Chỉ Thanh không khỏi nghi ngờ có khi nào Lang Tạp không còn ở dưới nữa không?
Thế nhưng y vẫn quyết định xuống dưới xem thử một chuyến.
Bậc thang chưa được hoàn thiện trước kia đến nay cũng đã sửa xong, nhưng khoảng cách giữa các bậc thang không đồng đều, hai ba bậc cuối rõ ràng cao hơn hẳn các bậc phía trên. Tạ Chỉ Thanh đã đi qua mấy lần nhưng vẫn chưa quen, lần này cũng trượt chân như những lần trước, loạng choạng mà nhảy bừa xuống đất.
Tạ Chỉ Thanh kêu "aida" mấy tiếng, trong lòng lo lắng liệu mình có dẫm lên tuyết rồi ngã nhào xuống hay không.
Một tiếng cười nhẹ vang lên bên tai, y liền rơi vào một vòng tay quen thuộc.
"Lang Tạp!" Tạ Chỉ Thanh bật cười, nhào vào lòng hắn, "Thì ra ngươi thực sự ở đây!"
Lang Tạp vòng tay ôm chặt y, cúi đầu hỏi: "Sao lại đến đây?"
Vừa nói, hắn vừa ôm eo Tạ Chỉ Thanh, đưa y vào bên trong sơn động nhỏ.
Xem ra Lang Tạp đã ở đây một lúc lâu rồi, đống củi đang cháy bừng bừng, khiến cho cả hang động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhuyen-manh-my-nhan-ga-cho-lang-vuong/5213487/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.