Bên trong phòng trưng bày tranh tử vong.
Khi nhìn thấy bức tranh bị Trì Nam ném xuống biển lại còn nguyên vẹn treo trên tường, mọi người hít một hơi khí lạnh.
"Cái này, cái này cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Cho dù Hắc Trà đã tự giác rất quen thuộc với Trì Nam, nhưng giờ phút này vẫn khiếp sợ đến lắp bắp, hắn kinh ngạc nhìn về phía Trì Nam, "Cậu biến ra ma thuật gì đấy?"
Trì Nam: "Tôi chỉ thử xem những bức tranh này có thể vứt được hay không."
Mấy người mộng du cũ rốt cuộc hiểu được, bọn họ theo bản năng nhìn về phía khung tranh trống ở góc.
"Còn có một khả năng."
Diệp Thường giơ tay lên lấy bức tranh vừa khôi phục như lúc ban đầu, "ập" một cái hung hăng ném thẳng bức tranh xuống đất, xem có bị hỏng hay không, còn nhấc chân liều mạng giẫm lên bức tranh, tiếng rèn rẹt vang vọng phòng triển lãm tranh tử vong.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn qua, Diệp Thường mỉm cười, trên mặt vẫn là điệu bộ nhã nhặn lại thành thạo: "Xin lỗi, tiếng động có thể hơi lớn, tôi cũng làm thí nghiệm."
Mọi người: "..."
Hai chàng trai trong phòng 303 đều không phải người bình thường phải không?
Bức tranh tử vong bị giẫm đạp thân là tác phẩm kinh dị chẳng lẽ không có tôn nghiêm ư?
Diệp Thường nhìn bức tranh này bị quăng bị đập vẫn không sao, giẫm không nát, suy nghĩ một chút, khách khách sáo hỏi tóc gợn sóng: "Có thể cho em mượn bật lửa chút không?"
Tóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhoc-mit-uot-tien-vao-ac-mong-tuan-hoan/2884352/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.