Khi nhìn thấy bức tranh bị Trì Nam ném xuống biển lại còn nguyên vẹn treo trên tường, mọi người hít một hơi khí lạnh.
"Cái này, cái này cuối cùng là xảy ra chuyện gì?" Cho dù Hắc Trà đã tự giác rất quen thuộc với Trì Nam, nhưng giờ phút này vẫn khiếp sợ đến lắp bắp, hắn kinh ngạc nhìn về phía Trì Nam, "Cậu biến ra ma thuật gì đấy?"
Trì Nam: "Tôi chỉ thử xem những bức tranh này có thể vứt được hay không."
Mấy người mộng du cũ rốt cuộc hiểu được, bọn họ theo bản năng nhìn về phía khung tranh trống ở góc.
"Còn có một khả năng."
Diệp Thường giơ tay lên lấy bức tranh vừa khôi phục như lúc ban đầu, "ập" một cái hung hăng ném thẳng bức tranh xuống đất, xem có bị hỏng hay không, còn nhấc chân liều mạng giẫm lên bức tranh, tiếng rèn rẹt vang vọng phòng triển lãm tranh tử vong.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn qua, Diệp Thường mỉm cười, trên mặt vẫn là điệu bộ nhã nhặn lại thành thạo: "Xin lỗi, tiếng động có thể hơi lớn, tôi cũng làm thí nghiệm."
Mọi người: "..."
Hai chàng trai trong phòng 303 đều không phải người bình thường phải không?
Bức tranh tử vong bị giẫm đạp thân là tác phẩm kinh dị chẳng lẽ không có tôn nghiêm ư?
Diệp Thường nhìn bức tranh này bị quăng bị đập vẫn không sao, giẫm không nát, suy nghĩ một chút, khách khách sáo hỏi tóc gợn sóng: "Có thể cho em mượn bật lửa chút không?"
Tóc gợn sóng giây lát đã hiểu, lấy bật lửa ra ném qua: "Đừng khách sáo."
"Cảm ơn."
Hắn lấy bức tranh ra khỏi khung tranh, ý đồ dùng bật lửa châm lửa đốt tranh, theo một làn sóng nhiệt lan tràn bức tranh nhanh chóng bị châm lửa, nhưng cháy chưa đến ba giây, ngọn lửa tựa như chưa từng xuất hiện biến đâu mất tiêu, bức tranh vẫn còn nguyên vẹn như cũ, ngay cả một chút dấu vết bị cháy cũng không để lại.
"Xem ra ngoại trừ không thể ném ra, tranh cũng không có biện pháp tiêu hủy." Diệp Thường thí nghiệm xong, kết luận.
Trì Nam gật đầu: "Cho nên bức tranh còn đang ở trên Hoàng Hôn, bị giấu đi."
Hắc Trà cảm thấy đau đầu với hai người vừa trực tiếp vừa thô bạo, đỡ trán: "... Nếu thí nghiệm thất bại, bức tranh vừa rồi thật sự bị ném xuống biển, hoặc giả thật sự bị thiêu rụi, mấy cậu phải làm sao bây giờ?"
Trì Nam vô tội: "Tôi bồi thường."
Diệp Thường không sao cả: "Tôi bồi thường."
Hai người đồng thanh, đồng thời sửng sốt một chút, tầm mắt đan xen nhìn nhau.
Cuối cùng Diệp Thường nở nụ cười, Trì Nam mím môi.
Tóc gợn sóng cầm bật lửa của mình châm thuốc: "Phỏng chừng hai người cũng không bồi thường nổi, trừ chút thiện cảm mà thôi."
Nét mặt Hắc Trà phức tạp nhìn Trì Nam một cái, thấp giọng nói: "Cậu kiềm chế chút đi, hiện tại độ thiện cảm đã âm, còn làm như vậy..."
Trì Nam rất nghiêm túc ừ ừ.
"Nhưng tại sao thuyền trưởng lại giấu bức tranh này?" Nam tóc đỏ nhìn về phía bức tranh bị các loại giày vò vẫn còn nguyên vẹn không hao tổn gì, lại nhìn khung tranh trống rỗng ở góc.
"Nếu như em muốn giấu một thứ, có ba khả năng." Diệp Thường nói.
"Một là thứ kia quá quan trọng với em, em không nỡ tùy tiện lấy ra cho người khác thấy. Thứ hai, sự tồn tại của nó làm cho em buồn khổ, xấu hổ hoặc tất cả các loại cảm xúc tiêu cực, em không muốn người khác thậm chí bản thân mình nhìn thấy nó,"
"Một loại khác là... Nó sẽ phơi bày bí mật của em," Diệp Thường đẩy kính, ngón tay đút trong túi vuốt ve đồng hồ quả quýt.
Nhiệt độ cơ thể của hắn rất thấp, cho dù bị hắn nắm trong lòng bàn tay, đồng hồ quả quýt vẫn lạnh như băng không có tí nhiệt độ nào.
"Anh nghĩ thuyền trưởng sẽ là trường hợp nào?" Diệp Thường hỏi Trì Nam.
Trì Nam suy nghĩ một chút: "Nếu Hoàng Hôn có thể hiện thực hoá nỗi sợ hãi của con người, tôi cảm thấy nó là khả năng thứ hai hoặc thứ ba."
Dừng một chút, cậu nói thêm, "Hơn nữa cũng có thể khả năng thứ hai và thứ ba xếp chồng lên nhau."
Tóc gợn sóng bừng tỉnh cười: "Vậy nên thuyền trưởng giấu nỗi sợ hãi của mình."
"Nếu chúng ta tìm thấy bức tranh này, khiến thuyền trưởng nhớ lại nỗi sợ hãi của mình, sau đó sử dụng tàu Hoàng Hôn có năng lực hiện thực hóa nỗi sợ hãi, nói không chừng có thể phá vỡ giấc mơ." Trì Nam nói.
Nói cách khác, tìm thấy nỗi sợ hãi của thuyền trưởng già, ăn miếng trả miếng.
Tóc gợn sóng nhìn hoàng hôn chỉ còn một phần ba ngoài cửa sổ, ném tàn thuốc xuống đất một chân dập tắt: "Đi thôi, còn chờ gì nữa."
*
Bên trong phòng tiệc.
Chỉ còn lại gã trung niên cùng bảy thi thể, còn có NPC nhân viên phục vụ đứng bên cạnh thi thể im lặng không lên tiếng.
Phòng tiệc lớn như vậy có vẻ trống rỗng lạnh lẽo, trong thinh lặng ngẫu nhiên truyền đến tiếng sóng biển vỗ vào boong tàu, còn có tiếng nhạc đứt quãng quái dị, giống tiếng hộp nhạc mịt mù mà đến, giai điệu mềm mại an bình khiến người nghe bất giác mệt mỏi.
Sau khi gã trung niên ngáp mấy cái thì bất chợt cảnh giác, làm người mộng du cũ gã biết rõ, dưới tình huống như vậy mệt mỏi là chuyện rất nguy hiểm.
Vì lấy lại tinh thần, gã cũng không dám ngồi xuống, đi tới đi lui trong sảnh, miệng văng tục không ngừng: "Chờ bố mày đi ra ngoài sẽ giết chết bọn mày! Giả tạo cái gì! Mẹ nó đã ở thế giới ác mộng còn quản sống chết người khác làm gì? Lấy manh mối tao thử còn giả làm thánh mẫu! Một đám sen trắng chết tiệt!"
Hốt nhiên, hắn đến quát với người phục vụ, "Này! Mày cút đi! Mở cửa cho tao!"
Hắn nhớ rõ trên thắt lưng của người phục vụ có treo một chuỗi chìa khoá lớn.
Ai ngờ nhân viên phục vụ cung kính cúi đầu: "Rất xin lỗi quý ngài, cửa phòng tiệc bị khóa từ bên ngoài, chỉ có người bên ngoài mới có thể mở ra."
Gã trung niên vừa nghe đã nổi khùng, cất giọng mắng: "Mẹ nó mày không biết nghĩ cách cho tao à?! Bây giờ tao muốn mày lập tức, ngay lập tức mở cửa cho tao!"
Nhân viên phục vụ vẫn trả lời bằng giọng nói không nhanh không chậm, không hề phập phồng: "Vô cùng xin lỗi, tôi không có cách nào."
"Mẹ nó mày là NPC cấp thấp hay gì, ngay cả đầu óc cơ bản cũng không có hả?! Đồ ngu!" Trong phòng tiệc chỉ còn lại một mình gã, vì thế gã trút giận lên NPC dường như không có cảm xúc và khả năng suy nghĩ, lời nói cùng hành động thô lỗ, "Có thể liên hệ với các nhân viên phục vụ khác hoặc thuyền trưởng mở cửa cho tao không?"
Nhân viên phục vụ: "Xin lỗi, không thể."
"Vậy mày có thể làm tiếng nhạc âm u quỷ quái này dừng lại không? Tao nghe đã thấy đen đủi, mắc mệt¹!"
¹犯困 (mệt chỉ muốn ngủ). Tui nghĩ ông này muốn nói mắc mệt nên tách từ ra.
"Thưa ngài, tôi cũng không nghe thấy tiếng nhạc ngài nói."
"Con mẹ nó mày khiến người ta giận sôi thật đấy!" Kiên nhẫn của gã trung niên cạn kiệt, giơ tay lên muốn bạo hành nhân viên phục vụ.
Đối phương cúi đầu rốt cuộc ngẩng lên, ánh mắt vốn không cảm xúc nhiều thêm tầng thương hại: "Nhưng mà, tôi có thể chuẩn bị cho ngài đây chút trà chiều, để tâm trạng ngài bình tĩnh, lấy lại tinh thần đối phó với hành trình kế tiếp."
Tay của gã trung niên nháy mắt dừng lại, hai đêm nay gã không ngủ, ngày hôm qua bởi vì đủ loại tình huống bất ngờ cũng không có thời gian để ăn, bây giờ vừa buồn ngủ vừa đói, dứt khoát nói: "Vậy mày đi nhanh lên cho tao! Trà pha đặc chút nâng cao tinh thần!"
Nhân viên phục vụ cung kính gật đầu: "Vâng, ngài vui lòng chờ một chút."
Rất nhanh sau đó, nhân viên phục vụ đặt đầy điểm tâm và rượu vang trên bàn tròn của phòng tiệc: "Thưa ngài, trà chiều đã được chuẩn bị xong, mời ngài dùng cơm."
Đoạn, hắn rót hồng trಠấm áp vào tách sứ xương³.
²红茶: hồng trà, chè đen, trà đen
3骨瓷杯 (không biết giải thích)
Gã trung niên không chút khách sao ngồi xuống, trước tiên buồn bức uống một tách trà nóng, sau đó không ngừng đưa điểm tâm vào miệng, lại hớp mạnh phát trà đắng nóng rồi say sưa ăn.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, rất đúng lúc thêm trà thêm nước cho gã.
Mùi vị của điểm tâm rất ngon, hương vị trà uống vào cũng rất đắt tiền, ngoại trừ thi thể gây mất hứng trong phòng tiệc và giai điệu buồn ngủ trong không khí, hết thảy đều khiến người ta hưởng thụ như thế, nếu bây giờ là kỳ nghỉ du thuyền thật sự thì tốt rồi...
Rất kỳ quái, thần kinh căng thẳng mấy ngày nay của gã dần dần thả lỏng, ngay cả cảm xúc nóng nảy cũng được xoa dịu không ít.
Sau khi gã trung niên lại ngáp vài cái, lúc này đây gã lại không nâng cao cảnh giác, mặc tinh thần tung bay theo tiếng nhạc phiêu bạt.
Du thuyền lắc lư trong sóng cùng bài nhạc đong a đưa... Đong a đưa... Quy luật đong đưa chậm rãi tựa như có ai khẽ ngâm nga khúc ru bên tai gã...
Gã bất giác nhắm hai mắt lại, tách trà trong tay cũng rơi xuống bên chân, nước trà văng khắp nơi.
Bởi vì thảm trải dày, lặng lẽ không một tiếng động.
Nụ cười cứng đờ trên mặt nhân viên phục vụ biến mất, hắn khom người nhặt tách trà lăn lộn, lại cẩn thận lau khô vết trà trên thảm.
Một lúc lâu sau ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói với gã trung niên đang ngủ say trong cơn ác mộng: "Ngủ trưa ngon lành, mơ đẹp."
Khuôn mặt hắn ẩn giấu trong bóng tối hoàng hôn, trong một thoáng có chút giống Quách Huyền, nhưng theo cảnh vật di động, đường nét lại có phần tương tự với A Tuyết.
Hắn đứng ở giữa phòng tiệc hoàng hôn, có thể là bất kì kẻ nào, cũng có thể không phải bất kì kẻ nào, chỉ là một NPC không quan trọng.
*
"Các người nghe, hình như có thanh âm gì đó."
Cùng lúc đó, mọi người tìm kiếm tranh trên du thuyền cũng nghe được tiếng nhạc như ẩn như hiện.
"Hình như là từ bên này truyền đến." Nam tóc đỏ chỉ tay về phía boong tàu.
Hắc Trà: "Tôi cảm thấy từ đằng kia..." Hắn chỉ theo hướng ngược lại.
Tóc gợn sóng cau mày: "Tiếng nhạc hẳn là truyền đến từ biển."
Nghe xong, vẻ mặt Hắc Trà hòa hoãn lại: "Tiếng nhạc này nghe lâu còn thấy khá dễ nghe, không phải là người cá trong truyền thuyết hát chứ."
Dứt lời, hắn ngáp một cái thật lớn.
Ngáp có thể lây nhiễm, rất nhanh nam tóc đỏ cũng ngáp theo, hắn che miệng ậm ờ lầm bầm: "Tự nhiên buồn ngủ quá..."
"Ừm... Tôi đã không ngủ ngon suốt hai đêm... Bây giờ rất muốn nằm lên chiếc giường lớn mềm mại ngủ một giấc trời đất u ám..." Hắc Trà ngáp liên tục.
"Không đúng! Đây là bài hát ru ngủ!"
Tóc gợn sóng cảnh giác hô to, nhưng cho dù cô cố gắng căng thẳng thần kinh, vẫn không nhịn được ngáp một cái, hơi nước trong mắt lan tràn.
"Tôi mang theo nút bịt tai! Mọi người chia nhau mỗi người một cái!"
Hắc Trà bởi vì lo lắng nên ngủ không ngon, có thói quen thường xuyên dùng nút bịt tai, vừa vặn cửa hàng tiện lợi thành Tý không bán từng cái, vì thế hắn chỉ có thể cầm một hộp lớn, lúc ấy còn ngại quá nhiều mang theo thì phiền phức, không nghĩ tới bấy giờ có ích.
Khi Hắc Trà đưa nút bịt tai cho Trì Nam, cậu lắc đầu: "Tôi không cần, tối qua ngủ ngon nên không buồn ngủ."
"......" Hắc Trà biết Trì Nam nói ngủ ngon thì cũng không cần khách sáo, vì thế định đưa nút bịt tai cho Diệp Thường ở bên cạnh.
Ai ngờ Diệp Thường cũng xua tay: "Tối hôm qua tôi cũng ngủ ngon, cảm ơn."
Hắc Trà: "... Hai người thực sự thích hợp ngủ chung."
Sau khi đeo nút bịt tai, miễn cưỡng ngăn cách âm nhạc thôi miên ở bên ngoài, cuối cùng cũng không chế được cơn buồn ngủ mãnh liệt ập, thần trí mọi người dần dần rõ ràng, sau đó đều có phần nghĩ mà sợ.
Dù sao trong điều kiện kích hoạt tử vong, điều rất quan trọng chính là rơi vào giấc ngủ.
Bọn họ không cách nào khống chế nỗi sợ hãi của mình, so sánh với việc cố gắng chống đỡ không ngủ đơn giản hơn rất nhiều, một khi rơi vào giấc ngủ sâu, mặc cho sợ hãi lan tràn trong giấc mơ, từ đó hiện thực hóa, vậy không khác gì tự sát.
Chỉ có Trì Nam không tồn tại khái niệm về nỗi sợ hãi mới có thể tùy ý ngủ trên tàu Hoàng Hôn.
"Anh cảm thấy thế nào?" Diệp Thường đột nhiên hỏi.
Tinh thần Trì Nam hình như hơi lung lay: "Cái gì?"
"Tiếng nhạc này, thế nào?"
"Không được hay cho lắm, " Trì Nam vô thức nghiêng đầu nhớ lại, "So ra tiếng nhạc tôi từng nghe dễ nghe hơn gấp trăm lần."
Cái nhướng mày của Diệp Thường nhỏ đến khó phát hiện: "Hử? Ở đâu?"
Trì Nam thành thật nói: "Trong phó bản trước, còn có căn cứ Bình Minh."
"Căn cứ Bình Minh?"
Trì Nam gật đầu: "Ừm, trong nhà của một người tạo giấc mơ nào đó."
"À, " Diệp Thường thản nhiên đáp một tiếng, "Anh có quen biết với người đó không?"
Trì Nam giật mình một chút: "Ai?"
Đôi mắt Diệp Thường ẩn sau tròng kính, làm người ta không thấy rõ vẻ mặt, nhưng hình như hắn nở nụ cười: "Người anh vừa nói, người tạo giấc mơ kia đó."
"Không quen, " Trì Nam lắc đầu, dừng một xíu lại nói, "Chỉ là có hơi để ý."
Bước chân Diệp Thường hơi dừng lại: "Hử?"
"Không có gì." Đôi môi Trì Nam căng thành một đường, không có ý định tiếp tục nói.
Diệp Thường chỉ có thể tạm thời im lặng thu lại lòng hiếu kỳ.
"Nếu là cậu, sẽ đem thứ không muốn để người khác nhìn thấy, lại không thể nào tiêu hủy giấu ở đâu?"
Trì Nam bỗng dưng hỏi Diệp Thường, chính cậu không phải là nhân loại bình thường, chỉ có thể thông qua lựa chọn của người khác tiến hành phán đoán, tuy rằng có thể bạn cùng phòng của cậu cũng không phải người bình thường gì...
Diệp Thường chỉ suy nghĩ một lát, thốt ra: "Bên người."
"Ồ, " Trong lòng Trì Nam có chút tính toán, "Chúng ta đến boong tàu tìm thuyền trưởng nói chuyện?"
"Trước tiên đến phòng dụng cụ một chuyến đi." Diệp Thường nhân súc vô hại⁴ nhếch khóe môi lên, mặt mày cũng theo đó mà cong cong, "Chuẩn bị một chút."
⁴人畜无害: có 2 nghĩa, 1 nghĩa là hàng hoá không có hại với động vật, 1 nghĩa là ngây thơ.
Hai mươi phút sau, hai người lấy một đống băng keo dây thừng thậm chí cả búa ra khỏi phòng dụng cụ...
Mọi người nhìn mà choáng váng: "Hai cậu đây là muốn làm gì...?"
Trì Nam như một học sinh thắc mắc vấn đề hỏi tóc gợn sóng: "Trong trường hợp đặc biệt, nghiêm hình bức cung trong thế giới Ác Mộng, hoặc tự tiện ăn cắp đồ quan trọng của NPC sẽ vi phạm sao?"
Tóc gợn sóng sợ mọi người không nghe rõ, trực tiếp gầm lên: "Khó mà nói! Chưa từng gặp người mộng du nào như vậy!"
Hắc Trà đỡ trán: "Mức độ thiện cảm của cậu đã âm rồi... Còn muốn làm gì?"
"Muốn đi xem nhà giam của thế giới Ác Mộng?" Trì Nam dùng vẻ mặt không cảm xúc của mình, xoắn dây thừng nói giỡn với Hắc Trà.
Khóe môi Hắc Trà co rút, tưởng tượng dáng vẻ nước mắt sau song sắt của Trì Nam mà rống lên: "Cái này không buồn cười gì hết!"
Hắn biết mình không khuyên được Trì Nam, chuyển hướng Diệp Thường: "Cậu thì sao? Cậu cũng muốn làm bậy với cậu ấy à?"
Diệp Thường giống như một thiếu niên phản nghịch nóng lòng muốn thử học xấu: "Ừm, em chưa từng nghiêm hình bức cung, cũng chưa từng trộm đồ, muốn đi theo anh Nam thử xem."
Hắc Trà: "..."
Hai người này, tuyệt rồi.
*
Trên boong tàu, hoàng hôn gần như hoàn toàn bị biển rộng nhấn chìm.
Thuyền trưởng già đứng dưới mây đỏ đầy trời, hơi cúi đầu với Trì Nam Diệp Thường đi tới từ khoang tàu.
Ông không đội mũ, mái tóc trắng bạc bị gió biển thổi lên: "Hoàng hôn sẽ sớm kết thúc, một đêm dài khó khăn sắp đến, đây không phải điều tốt cho du khách trôi dạt trên biển."
Dứt lời, ông nhìn về phía tà dương chỉ còn cỡ một cái móng tay cái kia, khẽ nheo mắt lại: "Có điều đừng lo lắng, Hoàng Hôn sẽ bảo vệ tốt khách khứa của nàng, cung cấp cho khách khứa giấc mộng yên bình ngọt ngào nhất."
Thuyền trưởng già lại xoay người lại, sương mù trong mắt tan đi, lại giống như ngày xưa tinh thần phấn chấn cười: "Mọi người nghe, tiếng hát thật là dễ nghe phải không?"
Ông nhận thấy hai vị khách trước mắt không đeo nút bịt tai.
"Ông thuyền trưởng, có thể hỏi thăm ngài một chuyện không?" Trì Nam hỏi.
Thuyền trưởng già gật đầu rất lịch sự: "Tất nhiên, tôi hy vọng sẽ giúp được khách của tôi."
Trì Nam thẳng thắn nói: "Trong phòng triển lãm tranh có một bức tranh đã biến mất, tôi muốn biết ông giấu nó ở đâu?"
Sắc mặt thuyền trưởng già chợt biến đổi, cảnh mặt trời lặn ban đầu ôn hòa yên bình bị ông phẫn nộ đánh nát: "Không có bức tranh bị mất! Tôi cũng không giấu! Tất cả tranh đều ở trong phòng triển lãm!"
Khi cảm xúc của vị thuyền trưởng già thay đổi, tiếng nhạc trên biển dừng lại, song phản ứng dữ dội của ông càng khẳng định suy đoán của Trì Nam.
Diệp Thường vẫn chắp tay sau lưng nhìn Trì Nam, khóe môi khẽ nhếch lên: "Giao cho em đi."
Sau đó nụ cười trên khuôn mặt hắn mở rộng, nhẹ nhàng lại khách khí nói với thuyền trưởng già: "Đắc tội rồi."
"Cậu, các cậu muốn làm gì?!" Nhìn cậu trai cầm dây thừng, mỉm cười khẽ đi về phía mình, thuyền trưởng từng trải qua sóng to gió lớn bất chợt run rẩy cả người.
Cái mặt nhìn như ngây thơ vô hại này, còn có đôi tròng kính hơi phản chiếu kia, tựa hồ ẩn giấu một linh hồn khiến người ta run sợ, cảm giác khi hắn nhìn qua thật giống như... Vực Thẳm đang nhìn lại chính ông.
"Đừng khẩn trương, chúng tôi chỉ muốn lấy chút đồ từ trên người ông, rất nhanh sẽ xong việc."
Trái ngược với lời nói lễ phép của hắn, động tác Diệp Thường nhanh chóng, thành thạo ép thuyền trưởng già không còn đường lui, dùng dây thừng trên tay không chút khách sáo trói ông ta vào lan can boong tàu.
"Mấy người muốn làm gì! Không có tranh! Tôi không giấu gì hết!"
Diệp Thường vẫn mỉm cười như trước, tay lục soát bên hông ông ta một trận, một lát sau lấy ra một chùm chìa khóa dài, còn cười hì hì giơ lên lắc lắc trước mặt thuyền trưởng già, vang tiếng leng keng: "Tôi biết, ngài nói cái gì chúng tôi cũng tin."
Nói xong, hắn ném chìa khóa cho Trì Nam, "Lấy được rồi."
Giọng điệu nhẹ nhàng, giống như một cậu bé chờ anh trai khen ngợi.
Mấy người mộng du như diễn viên quần chúng còn lại trợn mắt há hốc mồm: "..."
Hắc Trà bên cạnh Trì Nam nhỏ giọng cảm thán: "Nhìn không ra ấy... Diệp Thường còn là một người biết võ."
Diệp Thường đã đi theo: "Khi còn bé luôn bị ức hiếp, học qua một chút tán đả phòng thân."
"Đù, cậu đây là học qua một chút à? Tôi thấy bản lĩnh cậu tàn nhẫn cực kì."
Diệp Thường cười cười: "Cảm ơn đã khen."
Hắc Trà vẫn chưa hết kinh ngạc, lúc trước nghe Diệp Thường nói mình là cong, hắn nhìn dáng dấp đeo kính văn nhã của Diệp Thường, trong lòng còn âm thầm nghĩ tới đứa nhỏ này có thể là thụ, hiện tại...
Nét mắt hắn phức tạp nhìn Trì Nam, có chút lo lắng cho cậu chàng siêu chậm chạp trong tình cảm này...
Trì Nam hoàn toàn không nghĩ đến chỗ kỳ lạ, rất nhanh tìm được chìa khóa phòng nghỉ của thuyền trưởng trong chuỗi chìa khoá lớn: "Hẳn là cái này."
Trên du thuyền này lên xuống năm tầng bọn họ gần như đều đã tìm chỉ có phòng nghỉ của thuyền trưởng khóa, bọn họ không có cách vào tìm.
Nếu bức tranh kia tượng trưng cho nỗi sợ hãi của thuyền trưởng, ông không muốn bất cứ ai biết sự tồn tại của bức tranh, nó chắc chắn sẽ được giấu ở một nơi hoàn toàn an toàn và riêng tư.
Mà trong chiếc du thuyền chở khách này, hoàn cảnh riêng tư nhất đối với thuyền trưởng già mà nói, chính là phòng nghỉ thuộc về ông.
Khi ấy ánh mặt trời càng ngày càng tối, tia hoàng hôn cuối cùng ở chân trời cũng sẽ bị nước biển nuốt chửng.
Có lẽ bởi vì thiết kế cửa sổ sát đất đặc biệt trên thuyền, cộng thêm một buổi tối chạng vạng, đèn trên Hoàng Hôn chỉ là đồ trang trí, khi màn đêm đến gần, đèn trên thuyền lại không thể nào bật điện.
Mọi người bỗng chốc chìm vào trong bóng tối.
Loại màu tối này lại không giống nửa đêm đưa tay không thấy năm ngón, mà là vừa mơ hồ vừa mập mờ, loáng thoáng có thể nhìn thấy đường nét của sự vật, nhưng lại không đến mức có thể thấy rõ là cái gì.
Cảnh vật lờ mờ càng khiến người ta sởn gai ốc.
Bật lửa của tóc gợn sóng lúc này có ích, cô đi ở đằng trước mở đường cho mọi người, đáng tiếc ánh sáng của bật lửa quá yếu ớt lại không ổn định, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn rõ con đường phía trước.
"Chúng ta nên đi lấy một ngọn nến." Hắc Trà có hơi sợ tối, ôm cánh tay nói, hắn rất muốn kéo Trì Nam, nhưng hắn cũng nhớ rõ Trì Nam có chứng sợ tiếp xúc, cho nên vẫn nhẫn nhịn.
Tóc gợn sóng ở phía trước bình tĩnh nói: "Không kịp, chúng ta vội đi tìm bức tranh rồi ra ngoài là chuyện quan trọng."
"Đừng đi lạc đấy, mọi người dìu nhau chút."
"Đúng vậy, đều đuổi theo."
"Anh Nam, em có thể nắm tay anh không?" Thanh âm Diệp Thường vang lên bên tai, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được tiếp tục nói, "... Em mắc bệnh quáng gà, sợ bóng tối."
Trì Nam do dự tầm hai ba giây, mới cực khẽ nói một câu: "Có thể."
Dẫu sao ánh sáng tối như vậy, cũng không ai có thể nhìn thấy cậu rơi nước mắt.
Diệp Thường im lặng cười cười: "Cảm ơn."
Theo đó cầm tay cậu, vẫn là cái kiểu mười ngón tay đan vào nhau.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý tốt, thân thể Trì Nam vẫn không nhịn được cứng đờ, hai giọt nước mắt lăn từ khóe mắt.
Cậu còn chưa kịp giơ tay lau, một bên khăn tay mềm mại đã phủ lên, nhẹ nhàng lau nước mắt.
"Anh dắt em, vậy em lau nước mắt cho anh là được rồi." Giọng điệu của Diệp Thường dường như mang theo ý cười, nhẹ nhàng thổi vào bên tai Trì Nam.
Trì Nam trước nay chưa từng như thế, thân thể không khống chế được run rẩy.
Loại cảm giác này rất kì diệu, giống như bị điện giật vậy.
Cậu không nói chuyện, kéo Diệp Thường... Chuẩn xác mà nói phải nói là bị Diệp Thường lôi kéo, đi về phía trước trong bóng đêm mập mờ không rõ.
Mười phút sau, mọi người thuận lợi mở cửa phòng nghỉ của thuyền trưởng.
Tuy rằng điều kiện ác liệt khôn cùng, nhưng mọi người tạm thời vứt nỗi sợ hãi lại phía sau, bắt đầu dùng hết sức tìm bức tranh biến mất.
Trì Nam làm người mù đã lâu, khả năng thích ứng với bóng tối rất mạnh, chưa đầy năm phút sau, cậu phát hiện ra một chiếc két sắt cao khoảng nửa mét dưới ván giường: "Tìm được rồi, hẳn là cái này."
Tóc gợn sóng lập tức giơ bật lửa tiến lại gần, phát hiện két sắt này khóa cứng: "Là một khóa mật mã tám chữ số!"
"Đệt, tám chữ số... Khóa mật mã ba chữ số của tôi thử ba tiếng đồng hồ mới mở được, tám chữ số chắc thử đến sông cạn đá mòn..." Hắc Trà uể oải lại bất đắc dĩ nói.
Mọi người lập tức có hơi tiêu cực, ba ngày nay bọn họ ở trên du thuyền căn bản không chú ý tám chữ số gì...
Tóc gợn sóng hiếm khi bình tĩnh phân tích: "Tám con số, hẳn là ngày tháng, chúng ta chỉ cần tìm gì liên quan đến ngày..."
"19271127." Trì Nam tự nhiên khẳng định nói một chuỗi số.
Mọi người đều có phần ngây ngốc: "Cái gì?"
"Thử một lần, mật mã 19271127." Trì Nam lại lặp lại một lần nữa.
Tuy rằng không nghĩ tới chuyện gì xảy ra, nhưng thời gian ở lại của bọn họ không còn nhiều, tóc gợn sóng dựa theo lời của Trì Nam, nhanh chóng vặn khóa mật mã bấm ra tám con số này.
Nhưng một chút động tĩnh cũng không có, mọi người vừa nhấc lên hy vọng đầu đã bị tưới nước lạnh: "Cái này... Phải làm sao đây... Hoàng hôn sắp hoàn toàn biến mất..."
Nam tóc đỏ vẫn chưa nói hết một câu, chỉ nghe khóa mật mã phát ra một tiếng "rắc rắc" thanh thúy, khóa rỉ sét loang lổ tự động bật ra!
Không khí trầm lặng trong một khoảnh khắc, Hắc Trà cổ vũ: "Mật khẩu là đúng!" Mật khẩu của Trì Nam là đúng!"
Vừa rồi chẳng qua chỉ là khóa mật mã trải qua năm dài tháng rộng nên rỉ sét, có hơi lạc hậu mà thôi!
"Làm sao cậu biết?" Nam tóc đỏ hỏi Trì Nam, lúc trước hắn liên tưởng đến ngày tháng mỗi bức tranh dưới phòng triển lãm, nhưng ngày sáng tác dưới khung tranh này bị người ta cố ý xóa đi, căn bản không có manh mối.
Trì Nam giải thích: "Ngày 27 tháng 11 năm 1927 là ngày trưng bày mở ra cho người ngoài xem đầu tiên của phòng triển lãm tranh tử vong, các bức tranh trong phòng triển lãm được trưng bày đều cùng ngày sáng tác cùng ngày trưng bày, vậy nên tôi nghĩ rằng hôm nay hẳn cũng là ngày sáng rác của bức tranh đầu tiên."
Ngày sáng tác, cũng có nghĩa là ngày mà cái chết và thảm họa xảy ra.
Tóc gợn sóng áp xuống nỗi lòng mừng như điên, tay chân lanh lẹ lại trấn định mở két sắt ra, quả nhiên tìm được bức tranh giấu ở bên trong.
Cô lần thứ hai kề bật lửa sát lại gần, mọi người cũng vây quanh.
Khi thấy rõ nội dung trên tranh, sắc mặt mọi người trở nên trắng bệch, trên người không hẹn mà cùng nổi lên một tầng mồ hôi trắng...
"Này cũng... Quá thảm...".
Hắc Trà dùng âm điệu gần như thì thầm lẩm bẩm, dường như chỉ cần tăng âm lượng một chút, cảnh tượng vừa đáng buồn vừa sợ hãi trong tranh, sẽ lập tức trở thành sự thật...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]