Trong một chớp nhoáng, tất cả mọi người theo tầm mắt của cô nhìn về phía Diệp Thường.
Trên sàn nhà bị ánh nến bình thường chiếu sáng, quả thật không có cái bóng Diệp Thường.
"Cái bóng của cậu đâu? Cậu có phải là con người không?!" Ngô Dĩnh chất vấn.
Như mọi người đã biết, trong thế giới Ác Mộng không có bóng chỉ có ma, và quái vật không thể miêu tả.
"Rốt cuộc con mẹ nó cậu là cái gì trà trộn vào?!"
Thoáng cái tất cả mọi người dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi cùng hãi hùng đánh giá Diệp Thường, hơn nữa lặng lẽ tản ra phía sau bốn phía, ngoại trừ Trì Nam.
Cho dù đã đến mức bị đồng bạn hùng hổ chất vấn, Diệp Thường cũng không thấy bối rối chút nào, cậu thậm chí có phần vô tội nhìn về phía Trì Nam: "Có thể bởi vì tối hôm qua bị ánh nến chiếu rọi, cái bóng của em sau khi dị hóa tự mình chạy đi?"
Ngô Dĩnh hiển nhiên không tin, vì xác nhận cô còn cố ý nhìn sàn nhà: "Đừng hòng lừa gạt người khác!"
Cô chỉ vào cái bóng Trì Nam rõ ràng trên mặt đất lạnh lùng nói, "Các cậu cùng ký túc xá, cậu ấy cũng bị nó chiếu rọi ánh nến như cậu, nhưng không phải cái bóng vẫn êm đềm ở đó sao? Cậu định giải thích thế nào?"
Diệp Thường sửng sốt, lập tức dùng giọng đùa bất đắc dĩ hỏi Trì Nam: "Anh Nam, bây giờ có phải nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được không?"
Trì Nam rũ mắt xuống, nhìn mặt đất lấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhoc-mit-uot-tien-vao-ac-mong-tuan-hoan/2884329/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.