Bước chân Diệp Thường lại dừng lại, cậu suy nghĩ một chút, mới gật đầu: "Cực kì quan trọng."
Giọng điệu lúc này của cậu, nghiêm túc và chắc chắn hơn bao giờ hết.
Trì Nam luôn luôn không cảm thấy hứng thú với chuyện của người khác, nhưng hôm nay nghe lão Vu nói những lời kia, y cũng giống như kẻ thần kinh, cố chấp hỏi: "Có thể hỏi tại sao không?"
Diệp Thường dùng ngón tay vuốt ve bề mặt nhẵn nhụi của đồng hồ quả quýt, im lặng một lát rồi nở nụ cười: "Người rất quan trọng để lại, làm kỷ niệm cho em."
"Cậu ta đi đâu rồi?" Trì Nam lại hỏi.
"Chết rồi."
Diệp Thường rũ mí mắt xuống, ngay cả Trì Nam không thể cảm nhận được cảm xúc của người khác, cũng có thể cảm nhận được sự cô đơn và tiếc nuối của Diệp Thường bấy giờ.
"Thật xin lỗi." Trì Nam biết mình không thể hỏi tiếp nữa.
Diệp Thường lắc đầu, bỗng nhìn về phía Trì Nam: "Lần trước, vì sao anh không mở ra xác nhận một chút?"
Trì Nam nhíu mày: "Lần trước?"
"Ừm, thời điểm ở trong ác mộng du thuyền Hoàng Hôn, là anh giúp em nhặt nó lên đặt ở đầu giường nhỉ?" Diệp Thường bình tĩnh nhìn y.
Trì Nam nhớ lại, như lẽ dĩ nhiên nói: "Nếu không có sự đồng ý của cậu, tôi không thể nhìn việc riêng tư của cậu."
Diệp Thường cười: "Vậy nếu em cho phép anh xem thì sao?"
Trì Nam do dự chốc lát, lắc đầu: "Quên đi."
Nếu như nói là đồ vật quan trọng với Diệp Thường như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhoc-mit-uot-tien-vao-ac-mong-tuan-hoan/2884328/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.