Trong lòng lão Vu lập tức vang lên cảnh báo, lão nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy đi đến bên cửa, bởi vì quá yên tĩnh, dán vào cửa lão chỉ có thể nghe được tiếng bước chân loáng thoáng trên hành lang.
Chỉ có tiếng bước chân của một người...
Trong lòng Lão Vu đấu tranh kịch liệt với bản thân mình, lấy kinh nghiệm và trực giác của lão phán đoán nếu để mặc kệ, Hạ Duy hiện tại khẳng định phải chết không thể nghi ngờ, nhưng nếu lão mạnh mẽ xuất đầu, chờ lão ngoài cửa là nguy hiểm không thể đoán trước...
Cứu, hay là không cứu, ở thế giới Ác Mộng ai cũng cảm thấy bất an, bất kể lão lựa chọn thế nào cũng sẽ không có người trách cứ, hết thảy đều nhìn chính lão.
Ngay khi lão giãy giụa cân nhắc, trên hành lang liên tiếp truyền đến vài tiếng kêu sợ hãi.
Là giọng nói của Hạ Duy!
"Rốt cuộc mi là ai... Đừng, đừng tới đây, đừng đến gần tôi——"
Động tác vặn vẹo tay nắm cửa của lão Vu dừng lại, lão nhìn thấy ánh sáng mãnh liệt hơn trước qua khe hở của cửa.
Trái tim lão đập thình thịch, đây là... Ánh sáng của nến người.
Dưới sự thống trị của dục vọng muốn sống, lão Vu dừng động tác, né tránh sang một bên, tránh bị ánh nến người tiếp xúc với thân thể.
Lão nghĩ rằng cách hợp lý và đúng đắn nhất bây giờ là âm thầm cầu nguyện cho người bạn cùng phòng xui xẻo của mình.
Nhưng ngay khi lão cho rằng Hạ Duy phải chết không thể nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhoc-mit-uot-tien-vao-ac-mong-tuan-hoan/2884326/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.