Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão Vu đánh chết cũng sẽ không tin, trên đời có thể có người dùng mũi đục ưu nhã như vậy.
Nom cứ như cầm dao điêu khắc từ từ tận hưởng quá trình tạo ra tác phẩm nghệ thuật...
Lão Vu ở một bên cũng không chen vào được cái gì, chỉ có thể châm thuốc vây xem: "Hai người các câu còn rất chu đáo nhờ, ngay cả mũi đục cũng chuẩn bị."
Trì Nam: "Diệp Thường mang theo nguyên hộp công cụ, nếu có nhu cầu, hoan nghênh đến 101 lấy."
Lão Vu: "..."
Trì Nam: "Hòm thuốc cũng có, đồ ăn vặt cũng rất nhiều."
Lão Vu: "... Thật đầy đủ."
Dùng chưa đến năm phút, Diệp Thường dùng mũi đục dọc theo mép bóng cánh tay, cạy một khối gạch tường xuống.
Trì Nam lập tức ném gạch tường vào túi nilon màu đen niêm phong lại, nhìn thời gian: "Đi thôi, nhanh không kịp ăn sáng."
Sau khi trở lại ký túc xá, Trì Nam nhanh chóng để trống vali, sau đó nhét gạch vào tầng trong cùng của vali, còn dùng quần áo bọc kín một vòng phòng ngừa thấm nước, cuối cùng mới kéo vali nhét vào đáy giường.
Lão Vu đứng ngoài cửa nhìn nhất cử nhất động của y, trong lòng cười khổ, tại sao tên nhóc mù này thuần thục đến mức giống như kẻ sát nhân biến thái thường xuyên giết người phanh thây, rồi đóng thùng vứt xác...
"Trì Nam, có thể cẩn thận nói cậu tính toán thế nào không?"
Lão Vu bây giờ cũng dần dần thăm dò tính tình Trì Nam, nhóc mù này trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhoc-mit-uot-tien-vao-ac-mong-tuan-hoan/2884325/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.