Nhụy Nhụy biến mất mà không có bất kỳ dấu hiệu nào.
Điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
"Buổi sáng tôi cho rằng Nhụy Nhụy ngủ nướng, gọi rất lâu con bé cũng không phản ứng, sau đó mắt thấy sắp bị muộn rồi, mới nghĩ đi xốc chăn con bé lên... Sau đó..." Người mẹ trẻ run rẩy túm lấy con búp bê vải trong tay, hai mắt bởi vì tự trách và buồn khổ đỏ bừng, "Đã phát hiện muộn, trong chăn không phải Nhụy Nhụy, đây là đồ chơi..."
"Nhụy Nhụy luôn rất nghe lời, sẽ không không một tiếng động rời khỏi người tôi, nhất định là xảy ra chuyện gì... Đã xảy ra chuyện gì..."
Trì Nam nhìn chằm chằm vào con búp bê vải quái dị lại cũ nát hỏi: "Đó có phải là đồ vật của Nhụy Nhụy không?"
Người mẹ trẻ hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào con búp bê với ánh mắt xa lạ và phức tạp: "Hình như phải... Cũng hình như không phải... Rốt cuộc có phải hay không..."
Nghe vậy, lão Vu nhíu mày, Trì Nam và Diệp Thường trao đổi ánh mắt.
"Cuối cùng có phải hay không?" Lão Vu hỏi, lão không tin sẽ có người mẹ không biết đồ của con gái mình.
Người mẹ trẻ thần kinh túm tóc búp bê vải: "Tôi quên mất..."
Lão Vu: "..." Xem ra thần trí của người phụ nữa này rất không tỉnh táo.
Trì Nam: "Tôi có thể xem con búp bê này không?"
Nét mặt người mẹ trẻ chợt dao động cảnh giác một chút, sau đó phản ứng kịch liệt giấu con búp bê ở phía sau, trừng mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhoc-mit-uot-tien-vao-ac-mong-tuan-hoan/2884331/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.