Thang máy từ từ đóng lại, bóng người bước ra cứng đờ như thể bị hóa đá.
Ánh mắt Độ Niệm nhìn về phía người kia có chút giật mình, thời gian như ngừng lại, hai người nhìn nhau hồi lâu không nhúc nhích.
Bị vây giữa người và cửa thật sự rất khó chịu, Độ Niệm thu hồi ánh mắt, vừa định bảo Thịnh Văn tránh ra, trên người bỗng cảm thấy nhẹ nhõm.
Thịnh Văn Nhiên bị kéo ra ném vào tường, gây ra một tiếng động cực lớn.
Đồng tử Độ Niệm hơi co lại, y nhìn thấy người vừa mới đứng ở cửa thang máy lao tới, túm lấy cổ áo Thịnh Văn Nhiên ấn vào tường, tay còn lại nắm chặt giơ lên cao định đánh xuống.
"Phó Kiêu!" Trái tim Độ Niệm đập thình thịch, thấy Phó Kiêu dừng lại thì vội vàng kéo hắn ra, chắn giữa hai người.
Thịnh Văn Nhiên đứng thẳng dậy, vẻ mặt nhìn Phó Kiêu không thể tin nổi: "Sao anh lại ở đây?"
Sau khi bị kéo ra, Phó Kiêu không còn xông lên nữa, nắm đấm siết chặt của hắn chậm rãi nới lỏng, hắn chỉ nhìn chằm chằm Độ Niệm bằng đôi mắt đen như mực, hổn hển thở dốc, ánh mắt giống như một con thú bị thương đang bị giam cầm.
Độ Niệm buông tay hắn ra, thái dương giật giật, hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói: "Anh muốn làm gì?"
Nhịp tim tăng tốc của y vẫn chưa bình ổn lại. Phó Kiêu vừa rồi như bị mất trí, như thể bất chấp mọi thứ cũng phải phải chia cắt y và Thịnh Văn Nhiên, y cứ nghĩ một quyền vừa rồi không thể cản lại.
Phó Kiêu không nói gì.
Từ khi bước ra khỏi thang máy nhìn thấy cảnh tượng đó, hắn gần như cảm thấy mình bị cắt thành từng mảnh, trái tim đau đớn đến mức không nói nên lời.
Hắn nhìn thấy Độ Niệm được người khác ôm trong lồng ngực.
Dưới ánh đèn mờ ảo lãng mạn của hành lang khách sạn, họ dựa vào nhau như một cặp tình nhân ân ái.
Tư thế đó rất thích hợp để hôn.
Nếu hắn đến muộn hơn một chút, liệu có phải sẽ nhìn thấy họ ôm hôn trên hành lang không? Lúc đó Độ Niệm sẽ có biểu cảm thế nào? Có giống như lúc đang ở trong vòng tay của hắn không?
Phó Kiêu cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, hắn nhìn chằm chằm Độ Niệm hồi lâu mới khàn giọng hỏi: "Tôi làm phiền hai người rồi sao?"
Độ Niệm nhìn thấy sự đau đớn trong mắt Phó Kiêu, trái tim đột nhiên chùng xuống, không hiểu sao lại quay đi: "Không phải chuyện của anh, Phó Kiêu."
Không khí đông lại hồi lâu, hàng mi rũ xuống của y run rẩy, y thoáng thấy Phó Kiêu lùi lại một bước, cuối cùng đi về phía căn phòng bên cạnh.
Khi cánh cửa đóng sầm lại, sự căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, Độ Niệm thở dài, sắc mặt không tốt.
Hành lang trở nên im ắng, Thịnh Văn Nhiên định xin lỗi vì thất lễ thì thấy Độ Niệm mệt mỏi vẫy tay rồi quay về phòng.
Lúc này vẫn chưa phải đêm khuya, sau khi Độ Niệm về phòng, y ngơ ngác đứng ở đó rất lâu, cảm thấy đầu óc hỗn loạn, không biết nên làm thế nào.
Y nhìn về phía bức tường bên phải, bên đó là phòng của Phó Kiêu, vẻ đau đớn trong mắt Phó Kiêu vừa rồi lại hiện ra trước mắt y, không cách nào tiêu tan.
Bình thường vào giờ này Độ Niệm sẽ tìm chút chuyện để làm, nhưng bây giờ tâm trí y rối bời, không thể làm được gì cả.
Y ấn huyệt thái dương, vào phòng tắm ngâm mình trong nước nóng một lúc mới đi ra, nằm xuống giường trùm chăn lên người.
Sau ngày hôm đó, Độ Niệm không còn thấy Phó Kiêu ở khách sạn nữa, cũng không biết có phải đã trả phòng rồi không.
Sau đêm đó Thịnh Văn Nhiên cũng rất ít xuất hiện, cậu cảm thấy hối hận vì hành vi của mình đêm đó, nhưng lại không biết phải xin lỗi Độ Niệm như thế nào, chỉ có thể trốn tránh.
Độ Niệm chỉ nghĩ Thịnh Văn Nhiên đang bận luyện tập, cũng không nhận ra tâm tình của cậu.
Càng gần đến ngày biểu diễn, Thịnh Văn Nhiên càng ít ở khách sạn. Mấy ngày cuối còn trực tiếp ngủ ở gần địa điểm biểu diễn, không quay về khách sạn.
Đêm trước buổi biểu diễn, Độ Niệm nhận được điện thoại của Thịnh Văn Nhiên, y động viên Thịnh Văn Nhiên như thường lệ, dặn dò cậu tối nay đi ngủ sớm.
Lúc y sắp cúp điện thoại, Thịnh Văn Nhiên ở đầu dây bên kia đột nhiên do dự úp mở.
Độ Niệm không vội cúp điện thoại, y bật loa ngoài để điện thoại lên bàn trà, cầm thìa khuấy sữa mật ong trong cốc. Mấy ngày nay y ngủ không ngon giấc, nghe nói sữa mật ong có thể giúp ngủ ngon nên đã pha một cốc trước khi đi ngủ.
Nửa phút sau, Thịnh Văn Nhiên cuối cùng cũng hỏi: "Ngày mai anh có đến xem em biểu diễn không?"
"Tất nhiên rồi." Độ Niệm dừng lại một chút, liếc nhìn màn hình điện thoại đang sáng. "Sao em lại hỏi vậy?"
Giọng nói của Thịnh Văn Nhiên càng lúc càng nhỏ: "Bởi vì chuyện đêm đó... Em còn tưởng anh đang tức giận."
Độ Niệm sửng sốt, y biết Thịnh Văn Nhiên đang ám chỉ chuyện gì, nhưng không ngờ Thịnh Văn Nhiên vẫn luôn bận tâm đến chuyện này.
Đêm đó tâm trạng y không tốt, không có thời gian giải thích với Thịnh Văn Nhiên, có lẽ Thịnh Văn Nhiên vẫn luôn cho rằng cậu là nguyên nhân dẫn đến tranh chấp với Phó Kiêu.
"Anh không trách em." Độ Niệm cụp mắt, ánh mắt dừng lại trên chiếc cốc sứ trắng trước mặt, "Cũng không phải lỗi của em."
Thịnh Văn Nhiên sửng sốt. Cậu vốn nghĩ rằng đêm đó hành vi của mình quá vô lễ, Độ Niệm tức giận với cậu là chuyện đương nhiên, là cậu nên xin lỗi đàng hoàng, nhưng không ngờ Độ Niệm lại không hề có ý trách cậu.
Chẳng lẽ Độ Niệm không từ chối loại tiếp xúc này sao?
"Được rồi đừng nghĩ nữa, em ngủ sớm đi." Giọng nói Độ Niệm cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.
Thịnh Văn Nhiên "ừm" một tiếng, trước khi Độ Niệm cúp điện thoại đột nhiên nói: "Độ Niệm."
"Ừm?" Độ Niệm cầm lấy cốc sữa ấm trước mặt, cúi đầu nhấp một ngụm.
"Ngày mai sau khi biểu diễn xong, em có chuyện muốn nói với anh, có được không?" Thịnh Văn Nhiên lấy hết can đảm nói xong câu này rồi nín thở chờ đợi.
Mặc dù Độ Niệm không biết có chuyện gì mà trang trọng như vậy nhưng y vẫn đồng ý: "Được, ngày mai nói tiếp."
Sau khi cúp điện thoại, Độ Niệm ngồi trước bàn trà, vừa suy nghĩ chuyện Thịnh Văn Nhiên muốn nói, vừa chậm rãi uống sữa mật ong, cuối cùng vẫn không nghĩ ra.
Y từ bỏ nghĩ đến vấn đề này, đứng dậy vươn vai, vệ sinh cá nhân xong rồi lên giường. Không biết có phải do tác dụng của sữa mật ong hay không mà sau vài ngày, cuối cùng y cũng có một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau, Độ Niệm ăn trưa sớm, thay quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài.
Buổi biểu diễn của Thịnh Văn Nhiên diễn ra lúc chiều tối, nhưng Độ Niệm lo tắc đường nên quyết định đi sớm, nếu đến sớm quá thì vẫn có thể đi dạo xung quanh.
Nhưng trước khi ra khỏi phòng, có tin nhắn hiện lên trên điện thoại của y.
Độ Niệm lấy ra xem, là tin nhắn trong nhóm trung tâm huấn luyện, nói là có cuộc họp online đột xuất.
Bây giờ ở trong nước đã là buổi tối, mọi người mới vừa tan làm. Phải mất một lúc mới có người miễn cưỡng trả lời "Ok". Độ Niệm liếc nhìn thời gian, không còn cách nào khác đành phải ngồi vào bàn làm việc, bật máy tính tham gia cuộc họp.
Những cuộc họp đột xuất thường không kéo dài quá lâu, họp xong chắc vẫn có đủ thời gian, Độ Niệm nghĩ đến đây mới hơi yên tâm một chút.
Tuy nhiên một giờ sau, y phát hiện ra mình đã sai.
Lãnh đạo không có ý định dừng lại, cầm ấm nước bên cạnh nhấp một ngụm rồi lại bắt đầu chủ đề tiếp theo.
Một nhóm chat công việc khác đang liên tục xuất hiện tin nhắn. Mọi người đều đang oán giận ông chủ toàn nói nhảm rồi đoán xem cuộc họp hôm nay sẽ kết thúc lúc mấy giờ.
Độ Niệm liếc nhìn tin nhắn trong nhóm, bắt đầu cảm thấy lo lắng, đang nghĩ có nên mang máy tính lên xe vừa đi vừa họp hay không thì lãnh đạo lại không nói gì nữa.
Trong khoảng mười phút tiếp theo, ông chủ nói vài lời lịch sự rồi mới kết thúc cuộc họp.
Cuộc họp vừa kết thúc, Độ Niềm liền đứng dậy cầm đồ đạc, thậm chí còn không kịp tắt máy tính mà chạy vội xuống lầu.
Y đứng bên lề đường trước khách sạn một hồi lâu mới gọi được một chiếc xe, lập tức mở cửa lên xe, nhanh chóng đưa địa chỉ.
Tài xế thấy y có vẻ lo lắng, biết y đang vội nên nhấn ga lao đi.
Phía bên kia lối vào khách sạn, một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ bên lề đường.
Phó Kiêu ngồi trong xe, đôi mắt nặng trĩu nhìn chiếc taxi chạy đi, vẻ chán nản hiện rõ giữa hai hàng lông mày.
Sau cuộc chia tay không mấy vui vẻ đêm đó, hắn đã cố gắng làm tê liệt bản thân bằng công việc nhưng hoàn toàn vô ích. Cảnh tượng hắn nhìn thấy sau khi bước ra khỏi thang máy cứ hiện lên trước mắt khiến trái tim như bị đao cắt.
Sau khi nhốt tự mình trong căn hộ vài ngày, cuối cùng hắn cũng không thể nhịn được đến khách sạn, ngồi trong xe suốt một buổi sáng.
Hắn biết rõ đến đây chỉ khiến hắn nhìn thấy những cảnh tượng không muốn thấy, nhưng hắn giống như đang tự tra tấn mình, hắn chỉ muốn nhìn Độ Niệm thêm một lần.
Sau khi thấy Độ Niệm vội vã lên xe rời đi, Phó Kiêu chỉ do dự nửa giây rồi nói với tài xế: "Đi theo."
Tài xế sửng sốt một lúc rồi lập tức khởi động xe đuổi theo, bám sát phía sau xe taxi.
Phó Kiêu nhíu mày nhìn chằm chằm chiếc taxi phía trước. Vừa rồi khi thấy Độ Niệm lên xe, không hiểu sao hắn lại cảm thấy hơi bất an, không nghĩ nhiều mà để tài xế đi theo.
Nhưng hắn không thể giải thích được vì sao mình lại cảm thấy bất an, giống như chỉ là trực giác.
Chiếc taxi chạy rất nhanh, không để ý đến họ đang theo sau, mãi đến khi đi vào một con đường nhiều xe mới dần chậm lại.
Sau khi đi thêm được một đoạn, chiếc xe bị kẹt cứng trên đường.
Phó Kiêu ngồi ở ghế sau, nhìn chằm chằm vào bóng người trong xe taxi phía trước, không biết đang nghĩ gì.
Tài xế liếc nhìn Phó Kiêu qua gương chiếu hậu rồi thở dài trong lòng. Hai ngày này ngài Phó đều đến trước cửa khách sạn, ngồi trong xe gần như cả ngày, hôm nay dường như cuối cùng cũng đợi được người mình muốn gặp, nhưng giờ lại bị kẹt xe.
Xét theo tình hình hiện tại, kẹt xe chắc sẽ mất thêm một khoảng thời gian.
Đúng như dự đoán của tài xế, thời gian trôi qua, chiếc xe chỉ tiến về phía trước một chút, không biết tình trạng kẹt xe này sẽ kéo dài bao lâu.
Đúng lúc tài xế đang buồn chán bắt đầu đếm lá trên cây ven đường, cửa xe taxi phía trước đột nhiên mở ra, một bóng người thon dài bước ra, đi về phía ven đường.
Phó Kiêu nhìn thấy bóng người kia, đồng tử hơi co lại, không chút nghĩ ngợi mở cửa xe bước xuống đi theo.
Độ Niệm không phát hiện có người theo sau, cúi đầu nhìn đồng hồ rồi bước nhanh hơn.
Hôm nay tình trạng kẹt xe còn tệ hơn y nghĩ, còn vì buổi họp mà trễ mất thời gian, thấy sắp không kịp y đột nhiên nhớ đến lúc đi cùng Thịnh Văn Nhiên, tài xế nói có thể đi đường tắt bằng con hẻm kia.
Do dự một lúc, y quyết định xuống xe, đi về phía con hẻm hôm đó mà tài xế đã chỉ.
Mặc dù đã cố hết sức không nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong con hẻm đó ở đời trước, nhưng khi đến lối vào con hẻm, sắc mặt y vẫn tái nhợt.
Cho dù thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng y vẫn có thể nhớ rõ nhiệt độ lạnh băng của nòng súng. Đó là lần đầu tiên y nhìn thấy một khẩu súng thật, hơn nữa thân súng đen kịt kia còn xuất hiện trong ác mộng của y rất nhiều lần.
Một thời gian dài sau đó y không dám đi vào những con hẻm như vậy nữa.
Độ Niệm đứng ở đầu hẻm, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.
Đi được vài bước, y nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau, tim hẫng một nhịp, quay lại nhìn thì thấy một người không ngờ tới.
"Sao anh lại ở đây?" Độ Niệm dừng lại, nhíu mày nhìn người đàn ông cách đó không xa.
Mấy ngày nay không thấy Phó Kiêu, y còn tưởng hắn đã về nước, không nghĩ tới hắn lại xuất hiện ở đây, hình như là đi theo y từ trước.
Phó Kiêu trông có vẻ mệt mỏi như thể đã nhiều ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng ánh mắt hắn vẫn bình tĩnh như nước. Độ Niệm lại nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của Phó Kiêu đêm đó, mím môi quay đầu đi.
Phó Kiêu còn chưa kịp trả lời, bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng huýt sáo, mấy người da trắng đi tới, đánh giá quần áo họ bằng ánh mắt tham lam, lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Người anh em, cho ít tiền tiêu đi." Người đàn ông cầm đầu có mái tóc khô vàng, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Độ Niệm, nói tiếng Anh với khẩu âm là lạ.
Khuôn mặt gã tóc vàng giống hệt trong trí nhớ của y, trong đầu Độ Niệm đột nhiên nổ tung, y vô thức nhìn vào túi quần của gã, quả nhiên phồng lên.
Y không ngờ lại gặp lại người này, nỗi sợ hãi trong ký ức dâng trào khiến đầu ngón tay y hơi run rẩy. Nhưng y nhanh chóng bình tĩnh lại, trong đầu xoay chuyển nghĩ cách đưa Phó Kiêu rời khỏi đây.
Ở đời trước y đã cố gắng chống cự, nhưng sau khi chọc giận gã đàn ông này đã bị dí súng vào cổ, y gần như đã không thể bước ra khỏi con hẻm này.
Bây giờ đã biết gã này có súng trong túi, y phải thận trọng hơn, tránh làm gã lại tức giận.
Trong lúc y đang nhanh chóng nghĩ giải pháp, vừa định lấy ví ra khỏi túi, một giọng nói trầm thấp tức giận đột nhiên vang lên bên tai:
"Tự tìm đường chết."
Trước khi Độ Niệm kịp phản ứng, gã đàn ông tóc vàng trước mặt đã bị đá ngã xuống đất, ôm ngực rên rỉ đau đớn.
Những người phía sau gã kinh hãi nhìn Phó Kiêu, nghiến răng cùng nhau xông lên. Ánh mắt Phó Kiêu lạnh lẽo, trong nháy mắt đánh ngã bọn chúng xuống đất.
Bọn chúng quằn quại một lúc lâu không thể đứng dậy, chống tay xuống đất lùi về phía sau.
Phó Kiêu không nhìn bọn chúng nữa, quay đầu quan sát tình hình của Độ Niệm, lại phát hiện môi Độ Niệm có chút tái nhợt.
Trong lòng hắn hoảng sợ, nhưng còn chưa kịp nói gì, tay hắn đã bị kéo lấy.
Độ Niệm liếc nhìn mấy người tạm thời không thể đứng dậy, không nói gì kéo tay Phó Kiêu chạy ra ngoài. Tiếng gió lướt qua bên tai, tim y đập nhanh đến nỗi như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Phó Kiêu không biết vì sao Độ Niệm lại chạy về hướng ngược lại, nhưng ngay khi Độ Niệm kéo tay hắn, hắn đã vô thức chạy theo bước chân của y.
Nhưng nghĩ đến màu sắc nhợt nhạt trên môi Độ Niệm, hắn lại cảm thấy có chút lo lắng, sợ rằng thân thể y có gì không khỏe. Ngay lúc hắn định hỏi, Độ Niệm đã nắm chặt tay cổ tay hắn thì thầm: "Bọn chúng có súng."
Sắc mặt Phó Kiêu thay đổi, hắn quay đầu lại nhìn.
Gã đàn ông tóc vàng vốn nằm trên mặt đất không biết đã ngồi dậy từ lúc nào, vẻ mặt dữ tợn lấy từ trong túi ra một khẩu súng lục màu đen chậm rãi giơ về phía bọn họ.
Thấy sắp chạy ra đường lớn Độ Niệm mới cảm thấy nhẹ nhõm, vừa định tăng tốc, đột nhiên bị đẩy vào tường.
Vai y đập mạnh vào bức tường thô ráp, cơn đau nhói ùa đến.
Trước khi y kịp phản ứng, giây tiếp theo đã được ôm chặt trong một vòng tay ấm áp, dưới mũi lập tức tràn ngập mùi hương quen thuộc.
"Pằng!"
Tiếng súng lớn vang lên, Độ Niệm toàn thân run rẩy, túm lấy góc áo của người đàn ông.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]