Độ Niệm dựa lưng vào bức tường cứng rắn lạnh lẽo, trước mặt là lồng ngực ấm áp vững chắc bảo vệ y. Y giơ tay lên nắm lấy góc quần áo của người đàn ông, ngón tay hơi run rẩy.
Ngay khi tiếng súng vang lên, y có thể cảm nhận được cơ thể Phó Kiêu cứng lại, hơi thở trở nên nặng nề.
Sau khi gã tóc vàng nổ súng, hắn dùng tay chân bò đứng dậy, chửi thề vài câu tiếng Anh tục tĩu rồi loạng choạng bỏ chạy.
Thấy có điều không ổn, bọn người phía sau đỡ nhau đứng dậy rồi chạy theo gã ra khỏi con hẻm.
Sau khi bọn chúng bỏ chạy, Độ Niệm đột nhiên cảm thấy trên người nặng xuống.
Người đàn ông đang ôm chặt y từ từ nới lỏng cánh tay, lảo đảo một chút rồi tựa vào y.
Độ Niệm vô thức ôm chặt người trước mặt, đưa tay lên bỗng chạm vào thứ gì đó ấm dính.
Khi đầu ngón tay chạm vào thứ đó, đầu óc y trở nên trống rỗng, y sững sờ một lúc rồi mới lên tiếng: "Phó Kiêu..."
Y nghe thấy Phó Kiêu nhẹ nhàng đáp lại, đầu tựa vào vai y, hơi thở dần nhẹ đi.
Độ Niệm nhéo lòng bàn tay ép bản thân bình tĩnh lại, đỡ Phó Kiêu ngồi xuống dựa vào tường, dùng đôi tay đầy máu lấy điện thoại từ trong túi ra, mở giao diện bấm số.
Mặc dù biết không nên hoảng loạn vào lúc này nhưng bàn tay y vẫn không thể ngừng run rẩy, bấm số mấy lần đều bấm sai, y hít một hơi thật sâu rồi mới gọi điện.
Y gọi xe cứu thương trước rồi mới gọi cảnh sát, mùi máu trong không khí khiến giọng y run rẩy. Sau khi cúp điện thoại, y lập tức xem tình hình hiện tại của Phó Kiêu.
Khuôn mặt Phó Kiêu không còn chút máu, lông mày hơi nhíu lại cố chịu đựng đau đớn.
Độ Niệm quỳ một chân xuống đất, xé một mảnh vải trên quần áo, nhớ lại phương pháp cầm máu đã học trước đó, cẩn thận đỡ người đàn ông dậy muốn cầm máu tạm thời cho hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên y băng bó, nhưng là lần đầu tiên y cảm thấy sợ hãi như vậy, trái tim gần như chìm xuống đáy.
Máu từ vết thương chảy ra nhiều đến nỗi tay áo y nhanh chóng bị nhuộm đỏ, cổ tay y run rẩy, nhắm mắt hít sâu rồi mới tiếp tục động tác.
Trong lúc băng bó vết thương Phó Kiêu không nói một lời, có lẽ là vì sức lực đã cạn kiệt, chỉ cụp mắt nhìn y.
Độ Niệm băng bó xong vừa ngẩng đầu liền đụng phải mắt của Phó Kiêu, tim đập thình thịch, cúi đầu che giấu vẻ hoảng loạn trong mắt: "Xe cứu thương sắp tới rồi, anh cố chịu đựng một lát... "
Trước khi kịp nói hết câu, y đã được nhẹ nhàng ôm lấy.
Động tác này có lẽ đã làm tiêu hao hết sức lực của Phó Kiêu, sau khi ôm y, Phó Kiêu không còn động đậy nữa.
"Tôi..." Độ Niệm nghe thấy tiếng hít thở bên tai mình trở nên nhẹ dần, ngay lúc y định bảo hắn đừng ngủ thì lại bị ôm chặt hơn.
"Cho tôi ôm em một chút nhé." Giọng hắn đầy vẻ cầu xin.
Độ Niệm im lặng, để mặc người đàn ông ôm chặt mình trong lòng, hơi thở nhẹ nhàng phả vào gáy y.
Thời gian dường như đột nhiên trở nên dài đằng đẵng. Có lẽ chỉ mới vài phút trôi qua, nhưng Độ Niệm cảm thấy như thể mình đã đợi hàng thế kỷ. Y nhìn về phía lối vào con ngõ, đợi cho đến khi cơ thể gần như cứng đờ cuối cùng cũng thấy một chiếc xe cứu thương xuất hiện.
Vừa nhìn thấy xe cứu thương, mắt y bất giác nóng lên, y đỡ Phó Kiêu đứng dậy đi về phía xe cứu thương.
Mấy nhân viên y tế xuống xe cứu thương giúp y đặt Phó Kiêu lên cáng. Vừa lúc Độ Niệm định buông tay, bàn tay y đã bị kéo lấy.
Ý thức của Phó Kiêu vì mất máu quá nhiều nên đang dần trôi đi, nhưng hắn vẫn vô thức nắm lấy tay y.
Nhân viên y tế xung quanh dường như đã quen với cảnh tượng như vậy, họ không nói gì, khiêng cáng vào xe cứu thương.
Sau khi lên xe cứu thương, tay Độ Niệm vẫn bị Phó Kiêu nắm chặt. Bàn tay vốn ấm áp nay vì mất máu quá nhiều nên hơi lạnh đang dùng chút sức lực còn lại giữ chặt lấy y.
Độ Niệm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhịp tim đập nhanh hồi lâu vẫn không thể yên tĩnh.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, hiện tại ngồi trong xe cứu thương y mới có thể bình tĩnh lại suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
Bởi vì ngay từ đầu đã biết gã đàn ông tóc vàng có súng trong tay nên y chỉ muốn nhanh chóng đưa Phó Kiêu rời khỏi đó, không hề quay đầu lại nhìn tình hình phía sau. Tốc độ của đạn rất nhanh, ở lại lâu sẽ rất nguy hiểm.
Y không biết Phó Kiêu phát hiện gã muốn nổ súng từ lúc nào, nhưng việc bóp cò chỉ diễn ra trong tích tắc, Phó Kiêu đã phản ứng ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, đứng chắn trước người y.
Phản ứng trong tiềm thức của con người không thể là giả, Độ Niệm hiểu rõ điều này, cho nên tâm trạng của y lúc này càng phức tạp hơn.
Trước hôm nay, y vẫn luôn cảm thấy Phó Kiêu chỉ coi y là vật sở hữu của mình, mọi hành động của hắn trong kiếp này đều chỉ vì dục vọng chiếm hữu, hoặc xuất phát từ sự không cam tâm.
Y và Phó Kiêu không phải mới quen biết, đời trước y đã dây dưa với Phó Kiêu nhiều năm, y hiểu quá rõ Phó Kiêu là người như thế nào.
Sau khi trải qua sự nghi ngờ và lạnh nhạt ở đời trước, y hiểu rõ Phó Kiêu không hề có tình cảm với y, ý nghĩ này cũng chưa từng dao động ở đời này.
Bài học y học được ở đời trước đã đủ đau đớn rồi, y không muốn phải trải nghiệm lần thứ hai.
Nhưng những gì xảy ra hôm nay lần đầu tiên khiến suy nghĩ của Độ Niệm lung lay.
Độ Niệm cúi mắt nhìn bàn tay to lớn có khớp xương rõ rệt trên đầu gối mình, bàn tay y được Phó Kiêu nắm chặt, máu vừa mới nhuộm đỏ đã khô một nửa, máu chưa đông hoàn toàn hơi dính vào lòng bàn tay Phó Kiêu.
Có lẽ là do vết thương của Phó Kiêu quá nghiêm trọng nên vừa rồi y mới hoảng loạn, để Phó Kiêu ôm mình, còn để hắn nắm tay mình lâu như vậy.
Y ngả người ra sau, nhắm mắt lại.
Đợi Phó Kiêu cấp cứu xong bình an vô sự, y sẽ cảm ơn hắn thật tốt vậy.
Xe cứu thương nhanh chóng đến bệnh viện. Trên đường đến phòng cấp cứu, tay của Độ Niệm vẫn luôn bị Phó Kiêu nắm lấy. Mãi đến khi đến cửa phòng cấp cứu, Độ Niệm mới dùng tay còn lại đẩy tay Phó Kiêu ra .
Sau khi cửa phòng cấp cứu đóng lại, Độ Niệm ngơ ngác đứng ở cửa một lúc lâu mới ngồi xuống ghế chờ trên hành lang.
Y cúi đầu, giơ tay lên nhìn chằm chằm lòng bàn tay một lúc, máu trên lòng bàn tay đã khô hoàn toàn để lại một lớp dính trên da, còn có mùi máu nhàn nhạt.
Đây đều là máu chảy ra từ vết thương của Phó Kiêu.
Không biết đã thất thần bao lâu, Độ Niệm cuối cùng cũng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, cẩn thận rửa sạch máu trên tay, cũng lau vết máu trên tay áo.
Nhưng tay áo của y gần như thấm đẫm máu, nước trong bồn rửa đã nhuộm đỏ nhưng vẫn không thể lau sạch được.
Độ Niệm cúi đầu nhìn nước trong bồn rửa đã thay mấy lần nhưng vẫn bị nhuộm đỏ, nhịp tim mãi mới bình tĩnh lại bắt đầu tăng tốc, hơi thở có chút hỗn loạn, y tắt vòi nước.
Y quay lại hành lang ngồi chờ một lúc lâu, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.
Bác sĩ đi ra thông báo viên đạn không làm tổn thương nội tạng, đã được lấy ra an toàn, sau đó nói với y về tình trạng của Phó Kiêu và các bước điều trị tiếp theo rồi bước chân vội vã rời đi.
Lo lắng của Độ Niệm cuối cùng cũng được buông xuống, sau khi Phó Kiêu được chuyển đến phòng bệnh, y cũng đi theo, ngồi trong phòng bệnh chờ Phó Kiêu tỉnh lại.
Bác sĩ nói Phó Kiêu sẽ tỉnh lại sau khoảng hai giờ nữa, nhưng Độ Niệm vừa ngồi trong phòng bệnh chưa được bao lâu thì đã nghe thấy tiếng động phát ra từ đầu giường.
Y bước đến bên giường thấy Phó Kiêu đã tỉnh, đôi mắt đen láy nhìn y chằm chằm.
Sau một hồi im lặng, Độ Niệm mở miệng trước: "Còn đau không?"
Sau khi bị thương, Phó Kiêu chưa từng kêu đau, nhưng vết thương quá sâu, tác dụng thuốc gây mê sau phẫu thuật cũng đã hết, không thể không đau được.
Phó Kiêu không trả lời câu hỏi của y, chỉ liếc nhìn quần áo trên người y, khàn giọng hỏi: "Sao em không thay quần áo?"
Quần áo của Độ Niệm dính đầy máu, vừa rồi lúc lau rửa cũng đã bị ướt, áo ướt dính chặt vào da, còn bị điều hoà trong bệnh viện thổi vào người khiến y có chút lạnh.
Nhưng khi nghe Phó Kiêu né tránh câu hỏi của mình, y mím môi cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ kéo ghế bên cạnh giường ngồi xuống.
Lời bác sĩ vừa nói y đều nhớ, chuẩn bị nhắc lại cho Phó Kiêu, nhưng y chưa kịp nói hai câu Phó Kiêu đã cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên gọi điện.
Độ Niệm nhíu mày dừng lại, tưởng hắn có chuyện quan trọng cần xử lý. Không ngờ giây tiếp theo đã nghe thấy Phó Kiêu phân phó cho đối phương: "Mang một bộ quần áo mới đến bệnh viện."
Nói xong hắn cúp điện thoại rồi lại nhìn y, muốn tiếp tục nghe y nói.
Độ Niệm sửng sốt đối mắt với hắn, sau đó dời mắt đi tiếp tục nói.
Sau khi truyền đạt lại lời bác sĩ, y hơi dừng lại: "Ở nước S không tiện tĩnh dưỡng, tốt nhất nên để người của anh đưa anh về nước càng sớm càng tốt. Ngoài ra..."
Ánh mắt Độ Niệm dừng lại trên khuôn mặt vẫn còn tái nhợt, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Vừa dứt lời, y cảm thấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình càng nóng hơn, gần như muốn xuyên qua một lỗ trên người y.
Độ Niệm cảm thấy có chút không thoải mái khi bị nhìn chằm chằm như vậy, y quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời bên ngoài không một gợn mây, có hai con chim lông xám đang nhảy qua nhảy lại ngoài thềm cửa sổ.
Y lại nhìn về phía những tòa nhà cao tầng ở đằng xa, bỗng nghe thấy Phó Kiêu hỏi: "Sao em lại biết người đó có súng?"
Nghe câu hỏi này, lông mi của Độ Niệm run lên, không trả lời ngay.
Y đã sớm biết với đầu óc tỉ mỉ của Phó Kiêu hắn chắc chắn sẽ nhận ra vấn đề này, nhưng y cứ nghĩ Phó Kiêu sẽ phái người đi điều tra giống như đời trước chứ không phải trực tiếp hỏi y.
Vậy nên Độ Niệm cũng không chuẩn bị trước câu trả lời, hiện tại đột nhiên bị hỏi như vậy làm y trầm mặc một lát.
Y vẫn không biết có nên nói cho Phó Kiêu về đời trước của mình không. Cho dù y nói sự thật, liệu Phó Kiêu có tin vào sự trùng hợp mà ngay cả bản thân y cũng không tin này không?
Có lẽ do y im lặng quá lâu, Phó Kiêu lúc đầu còn đang chờ câu trả lời của y, sau đó hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lo lắng ngồi dậy: "Tôi không nghi ngờ em! Nếu em không muốn trả lời thì không cần trả lời đâu."
Động tác ngồi dậy của hắn quá lớn, động đến vết thương vừa mới khâu lại, hắn nhíu mày đau đớn nhưng vẫn nhìn chằm chằm Độ Niệm.
Độ Niệm sửng sốt, sau khi hồi thần lại liền nhanh chóng đỡ hắn nằm xuống. Mới đầu còn có chút không hiểu vì sao Phó Kiêu lại đột nhiên phản ứng mạnh như vậy, nhưng sau đó y bỗng nhận ra lý do.
Đời trước, khi Phó gia phái người tới ra tay với y, Phó Kiêu cũng từng giúp y chắn một lần giống như hôm nay vậy. Y biết sau này Phó Kiêu nghi ngờ là y thông đồng với những người đó, đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến nhiệm vụ của y thất bại.
Vừa rồi y im lặng quá lâu, Phó Kiêu nhất định đã nhớ tới chuyện đời trước, cho rằng y hiểu lầm nên mới vội vàng giải thích như vậy.
Độ Niệm nhìn thấy sự lo lắng trong mắt người đàn ông, nhẹ giọng nói: "Tôi biết."
Y cúi mắt nhìn xuống sàn gạch trắng trong phòng bệnh.
Phó Kiêu đã chọn cách hỏi trực tiếp thay vì để người khác điều tra, vậy y cũng có thể nói cho Phó Kiêu biết lý do thực sự. Nhưng nếu Phó Kiêu nghe xong mà không tin thì y cũng không thể làm gì được.
"Anh còn nhớ lần trước chúng ta đến nước S không?" Độ Niệm nhìn Phó Kiêu, bình tĩnh nói.
Đây là lần đầu tiên Độ Niệm chủ động nhắc đến chuyện đời trước, Phó Kiêu sửng sốt một lát, trong mắt hiện lên vẻ căng thẳng, gật đầu: "Còn nhớ."
"Hai ngày trước khi về nước, tôi ở trên xe có chuyện làm anh không vui, vì vậy tôi đã xuống xe trước con hẻm đó." Độ Niệm dừng lại, thấy sắc mặt Phó Kiêu hơi thay đổi, y chớp mắt một chút rồi tiếp tục nói, "Tôi đã gặp gã đàn ông đó trong hẻm, khẩu súng mà anh thấy hôm nay cũng đã từng dí trên cổ tôi."
Độ Niệm chỉ tóm tắt mọi chuyện trong vài từ.
Y không đi vào quá nhiều chi tiết, mục đích của y không phải là để Phó Kiêu biết y đã gặp phải chuyện đáng sợ như thế nào mà chỉ để trả lời câu hỏi của hắn. Mà cũng chưa chắc Phó Kiêu sẽ tin tưởng lời của y.
Y nói xong, Phó Kiêu im lặng hồi lâu.
Độ Niệm không hề bất ngờ trước phản ứng của hắn. Hôm nay nhìn thấy gã tóc vàng kia, y còn không thể tin được lại có sự trùng hợp như vậy, huống chi là bản tính đa nghi của Phó Kiêu, có lẽ càng không tin...
"Tôi xin lỗi." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông có chút run rẩy.
Độ Niệm ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt tràn đầy đau khổ và hối hận kia.
Phó Kiêu nắm chặt nắm đấm, máu từ băng vải trên vai chảy ra, "Tôi không biết em gặp chuyện này. Tôi..."
Hắn đột nhiên không nói tiếp được nữa. Hắn nhớ ra lúc đó mình đã về nước trước, mấy tuần sau Độ Niệm mới trở về, lúc đó hắn còn chất vấn y tại sao lại ở lại nước S lâu như vậy.
Giờ nghĩ lại, lúc đó Độ Niệm hẳn đang ở lại nước S để dưỡng thương, vậy nên mới mất nhiều thời gian như vậy.
"Tất cả đều là lỗi của tôi." Phó Kiêu lòng đau như cắt, nghĩ đến việc Độ Niệm một mình đối mặt với những nguy hiểm này, hắn đau lòng đến mức lục phủ ngũ tạng gần như bị nghiền nát.
Độ Niệm im lặng một lát, sau đó đứng dậy đè lại cánh tay đang căng cứng của hắn, đợi đến khi hắn thả lỏng, vết thương ngừng chảy máu y mới buông tay, bình tĩnh nói: "Đều đã qua rồi."
Nhưng những lời nói nhẹ nhàng này lại khiến Phó Kiêu càng thêm đau khổ.
Hắn nhớ lại hôm nay khi Độ Niệm nhìn thấy gã đàn ông tóc vàng kia, sắc mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, hiển nhiên là y vẫn chưa quên nỗi sợ hãi lúc đó.
Nhưng ngay cả khi hắn hối hận đến mức muốn giết chết chính mình, hắn cũng không thể quay ngược thời gian, cũng không thể làm gì khác ngoài việc xin lỗi.
Phòng bệnh yên tĩnh một lúc lâu bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Độ Niệm đi đến cửa mở ra, thấy một người đàn ông cao lớn đứng ngoài, hai tay đưa cho y một cái túi.
Y liếc nhìn vào trong túi, biết đây là quần áo mà Phó Kiêu cho người mang tới nên đưa tay ra nhận lấy.
Sau khi vào phòng vệ sinh riêng trong phòng bệnh thay quần áo, Độ Niệm mới nhận ra ngoài cửa sổ mặt trời đã sắp lặn, trời sắp tối rồi.
Y bước đến bên giường, đang định hỏi Phó Kiêu bữa tối muốn ăn gì thì đột nhiên nhớ ra gì đó, toàn thân cứng đờ.
Buổi biểu diễn của Thịnh Văn Nhiên là vào lúc chiều tối, buổi chiều y lo lắng về vết thương của Phó Kiêu, thế mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.
Y nhanh chóng lấy điện thoại từ trong quần áo vừa thay ra, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ trên màn hình, tim y thắt lại, do dự một lát cuối cùng cũng gọi lại.
Y vốn nghĩ Thịnh Văn Nhiên đã lên sân khấu hoặc đang bận nên sẽ không nghe máy, không ngờ cuộc gọi lại được kết nối ngay lập tức.
Trong điện thoại không lập tức vang lên giọng nói của Thịnh Văn Nhiên, nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng tạp âm ở hậu trường cùng với tiếng hít thở đều đều của người ở đầu dây bên kia.
Độ Niệm niết ngón tay, nhẹ giọng: "Văn Nhiên?"
Vừa nói ra hai chữ này, người trên giường bệnh liền lập tức nhìn sang, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay y.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]