Y nhớ lại vali hành lý mà người quản lý khách sạn đối xử cẩn thận, còn có vị khách nhận phòng bên cạnh cùng ngày hôm qua, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hành lang khách sạn lúc sáng sớm rất yên tĩnh, khách khứa vẫn còn đang ngủ, nhân viên phục vụ còn chưa bắt đầu công việc dọn dẹp, hai người im lặng nhìn nhau.
Độ Niệm khựng lại một lát rồi tiếp tục việc đang làm, đóng cửa phòng Thịnh Văn Nhiên lại.
Tiếng đóng cửa phát ra tiếng "cạch" phá vỡ sự im lặng chết chóc trên hành lang, đồng thời cũng phá vỡ thế bế tắc giữa hai người.
Độ Niệm vừa mới đi được hai bước về phía phòng mình thì đã bị chặn lại.
Y ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Phó Kiêu đang đứng trước mặt, nhìn xuống anh với đôi mắt đỏ ngầu.
"Xin tránh đường." Độ Niệm bình tĩnh nhìn lại, giọng nói không chút dao động.
Phó Kiêu như bị đóng đinh tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Độ Niệm nhíu mày, sáng sớm đã bị người ta chặn ở ngoài phòng, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, là ai cũng sẽ không thoải mái.
Ánh mắt y trở nên lạnh lẽo: "Anh có ý gì?"
Phó Kiêu nhìn chằm chằm người trước mặt, trái tim đau đến mức không thở được.
Hắn không ngờ vào lúc sáng sớm như thế này lại thấy Độ Niệm đi ra khỏi phòng Thịnh Văn Nhiên, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm.
Tuy rằng hắn đã chấp nhận việc Độ Niệm sống chung dưới một mái nhà với người khác, nhưng khi nhìn thấy cảnh này, hắn vẫn cảm thấy như bị đánh vào mặt, ép hắn phải đối mặt với sự thật mà hắn không dám tin.
"Em và cậu ta..." Yết hầu Phó Kiêu chuyển động, giọng nói khàn khàn, đôi mắt tối sầm, "Em ở bên cậu ta rồi sao?"
Lông mi Độ Niệm run động, khóe mắt thoáng thấy áo choàng tắm của mình, cuối cùng cũng hiểu vì sao Phó Kiêu không giữ khoảng cách như trước mà lại ngăn y ở đây.
Nhưng y không có ý định giải thích, cũng không cần phải giải thích với Phó Kiêu, "Không liên quan đến anh."
Nói xong, y cảm thấy hơi thở của Phó Kiêu trở nên dồn dập, giống như đang đè nén thứ gì đó, hai tay buông thõng bên hông nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên.
Phó Kiêu nhìn đôi mắt lạnh lẽo của Độ Niệm, cảm thấy đau nhói.
Hắn nghĩ đến tất cả sự dịu dàng, cái ôm yêu thương, nụ hôn chạm nhẹ mà Độ Niệm dành cho hắn trước đây...
Những thứ này đều sẽ trao cho người khác sao?
Rõ ràng chúng thuộc về hắn.
Độ Niệm chờ một lúc, cứ nghĩ nắm đấm sẽ rơi trên người mình, nhưng Phó Kiêu chỉ im lặng thở dốc đè nén, cảm xúc trong mắt làm người ta sợ hãi.
"Phó Kiêu," Độ Niệm không biết hắn có đang nghe y nói không, nhưng y vẫn kiên nhẫn, "Những chuyện giữa chúng ta đã kết thúc từ đời trước. Đời này tôi không liên quan đến anh, anh cũng đừng tốn thời gian lên người tôi."
"Đừng làm phiền nhau nữa, có được không?"
"Không thể nào." Độ Niệm nghe thấy Phó Kiêu nghiến răng nói ra những lời này.
"Tôi không phải đang thương lượng với anh." Thấy hắn không nghe, Độ Niệm cũng có chút tức giận: "Tránh ra."
Thân hình Phó Kiêu hơi cứng lại, cuối cùng vẫn xoay người tránh ra.
Độ Niệm mặt lạnh đi qua hắn đến cửa phòng, cúi đầu định lấy thẻ phòng từ trong túi áo choàng tắm ra, đột nhiên khựng lại.
Y sờ vào túi áo rỗng tuếch, mím môi.
Sáng nay vội ra ngoài, nghĩ chỉ định sang phòng bên cạnh nên y quên mang theo thẻ phòng.
Mới một giây trước y còn lạnh lùng nói người khác cản đường mình, giờ lại đứng trước cửa phòng mình không thể vào. Độ Niệm niết túi áo, mặc dù mình không đuối lý nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.
Y im lặng đứng trước cửa một lúc, hy vọng người phía sau sẽ nhanh chóng về phòng, đừng phát hiện ra sự gượng gạo của y.
Nhưng người phía sau không có động tĩnh gì, cũng không biết Phó Kiêu đang nghĩ gì, sau khi nhường đường vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Độ Niệm cụp mắt, nghĩ xem có nên mặc bộ đồ này xuống lầu tìm lễ tân hay không, hay là đến phòng Thịnh Văn Nhiên mượn điện thoại.
Y đứng ở cửa lâu đến nỗi người đàn ông phía sau anh ta cuối cùng cũng nhận ra gì đó.
Giọng nói của Phó Kiêu vẫn còn hơi khàn: "Em không mang theo thẻ phòng sao?"
Độ Niệm không trả lời, quay người đi về phía thang máy, nhưng chưa đi được hai bước đã bị nắm lấy cổ tay.
Bàn tay đó rất ấm, giữ nguyên trên làn da hơi lạnh của y một lúc mới buông ra.
"Tôi đi lấy cho em, em vào phòng tôi đợi một lúc đi." Phó Kiêu đẩy cửa phòng, nhường đường cho y.
Độ Niệm nâng mí mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mặt Phó Kiêu vài giây, trong mắt người đàn ông hiện rõ vẻ đau đớn, nhưng lại bình tĩnh hơn so với tưởng tượng của y.
Y cứ tưởng sau khi Phó Kiêu hiểu lầm, hắn sẽ lại mất kiểm soát như lần trước, không ngờ hắn vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện với y.
Có vẻ như Phó Kiêu đã buông bỏ được không ít, có lẽ đã sắp từ bỏ hoàn toàn.
Độ Niệm bước vào phòng, không hề để ý đến bàn tay đang nắm chặt tay nắm cửa nổi đầy gân xanh, suýt chút nữa là bẻ gãy nắm cửa.
Sau khi tìm được chỗ ngồi trong phòng, Độ Niệm mới nhớ ra Phó Kiêu không có giấy tờ tùy thân của y, nếu không có bằng chứng lễ tân có thể sẽ không đồng ý đưa thẻ phòng cho Phó Kiêu.
Chắc y phải tự mình xuống quầy một chuyến, nhưng y cũng không mang theo bất cứ thứ gì để chứng minh thân phận của mình nên không biết có rắc rối gì không.
Bình thường y không phải là người hấp tấp, không biết sao hôm nay lại lơ mơ như vậy?
Khi y còn đang tự kiểm điểm thì cánh cửa mở ra. Phó Kiêu đứng ở cửa, vẫy thẻ phòng trong tay: "Lấy được rồi."
Độ Niệm sửng sốt một chút đi ra khỏi phòng, cầm thẻ phòng Phó Kiêu đưa cho rồi quẹt mở cửa.
Khi y mở cửa, Phó Kiêu vẫn đứng bên cạnh, ánh mắt nặng nề như có thực thể rơi trên người y làm y không thể bỏ qua.
Độ Niệm dừng tay trên tay nắm cửa một lát rồi quay lại: "Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ tự mình đi trả thẻ phòng."
Y nhìn vào mắt Phó Kiêu, phát hiện ánh mắt của Phó Kiêu hơi cụp xuống dừng lại ở cổ áo y như đang muốn tìm kiếm dấu vết gì đó.
Độ Niệm mặt không biểu cảm chỉnh lại cổ áo, không thèm quay đầu đóng cửa lại.
Sau khi biết người ở phòng bên cạnh là Phó Kiêu, mấy ngày liền Độ Niệm gần như không ra khỏi phòng.
Mặc dù dự báo thời tiết nói mấy ngày tới sẽ mưa, nhưng ánh nắng bên ngoài càng ngày càng gắt, y cũng không muốn ra ngoài trong thời tiết nóng như vậy, chỉ ở trong phòng.
Ngày diễn ra lễ hội âm nhạc đang đến gần, Thịnh Văn Nhiên dự định đi khám phá tuyến đường và đến nơi biểu diễn quan sát trước.
Hôm đó trời nhiều mây, Độ Niệm đã mấy ngày không ra ngoài nên cũng đi theo.
Khách sạn khá xa trung tâm thành phố, họ phải ngồi xe hơn nửa giờ mới nhìn thấy những tòa nhà cao tầng.
Khi họ vào thành phố, đường sá bắt đầu trở nên đông đúc, khi đến gần địa điểm tổ chức liền bị kẹt xe.
Tài xế hạ cửa sổ xuống, nhoài người ra ngoài nhìn, tấm tắc hai câu quay lại hỏi họ, "Hai người cũng đến xem buổi hoà nhạc đó à?"
Tài xế không phải người nước S, vừa rồi nghe thấy Độ Niệm và Thịnh Văn Nhiên nói chuyện bằng tiếng Trung, cũng tự nhiên dùng tiếng Trung nói chuyện với họ.
"Lễ hội âm nhạc kia đúng thật là náo nhiệt, dạo này khách đến ngày càng đông." Tài xế lấy ra một điếu thuốc định châm lửa, nhưng vì trong xe có khách nên đành đặt xuống. "Dạo gần đây đoạn đường này ngày nào cũng tắc, không dễ đi."
Thịnh Văn Nhiên cùng tài xế trò chuyện một lúc, hơn mười phút mà xe mới tiến về phía trước được một đoạn.
"Đúng rồi, nếu mọi người vội thì có thể đi đường kia." Tài xế chỉ vào một con hẻm bên cạnh "Ô tô không vào được đường đó, nhưng nhanh hơn nhiều so với đường này, có thể vòng qua bên kia!"
Rõ ràng đây là lối tắt mà chỉ những người đã sống ở đây lâu năm mới biết, giọng điệu của tài xế có vẻ khá tự hào.
"Không cần đâu, chúng tôi không vội." Thịnh Văn Nhiên thản nhiên nhìn thoáng qua con hẻm mà tài xế chỉ, mặc dù là ở trong trung tâm thành phố nhưng con hẻm này lại cực kỳ bừa bộn, không hợp với phong cách nơi này.
Nếu không vội thì sẽ không có ai đi con đường đó.
Độ Niệm nhìn thấy con hẻm có phần quen thuộc này, ngón tay đặt trên đầu gối hơi run rẩy, quay đầu nhìn đi nơi khác.
Mặc dù y không muốn nhớ lại những chuyện đời trước, nhưng đột nhiên nhìn thấy một địa điểm quen thuộc vẫn khiến những ký ức ùa về.
Lần trước y đến nơi này là đi cùng Phó Kiêu.
Y đã không còn nhớ rõ lúc đó sao lại đắc tội với Phó Kiêu, xe dừng ngay bên lề đường, y không muốn cãi nhau với Phó Kiêu nên đã xuống xe ở đây.
Những chuyện đã xảy ra sau đó y đã không muốn nhớ lại.
Độ Niệm cụp mi xuống, đóng cửa sổ xe lại.
Sau hơn mười phút kẹt xe, cuối cùng xe cũng dừng lại bên ngoài địa điểm tổ chức lễ hội âm nhạc. Họ xuống xe, quan sát một chút địa điểm tổ chức rồi định quay về.
Chứng kiến cảnh kẹt xe đã có thể tưởng tượng được ngày diễn ra lễ hội âm nhạc con đường này sẽ rầm rộ như thế nào.
Thịnh Văn Nhiên quyết định đến đây để tập luyện một ngày trước buổi biểu diễn rồi ngủ lại gần đó để hôm sau tránh kẹt xe.
Đường về còn tắc hơn cả đường đến nên họ không gọi xe ở đây mà định đi bộ dọc theo đường một đoạn rồi mới bắt taxi.
Đường phố tràn ngập tiếng xe cộ, bọn họ thong thả đi bộ, khi đến nơi có thể bắt taxi thì trời đã tối.
Đang định tìm một nơi giải quyết bữa tối thì Thịnh Văn Nhiên đột nhiên chỉ vào một nơi: "Anh nhìn bên kia kìa."
Độ Niệm nhìn theo hướng cậu chỉ, sau định hình một lúc dưới ánh đèn đường y mới nhận ra đó chính là nơi y và Thịnh Văn Nhiên từng sinh sống.
Mặc dù chỉ sống ở nước S chưa đầy một năm nhưng khi nhìn lại những tòa nhà quen thuộc đó, y vẫn có cảm giác như đã trải qua một đời.
Y vẫn còn nhớ lúc đó Thịnh Văn Nhiên ôm đàn guitar chạy khắp các con phố mua sách cho y. Bây giờ Thịnh Văn Nhiên đã nổi tiếng đến mức ra đường không thể tháo kính râm, có không ít người vì cậu mà đến nước S xem buổi biểu diễn này.
Sự thay đổi này diễn ra trong chưa đầy một năm.
Độ Niệm có chút xúc động, không hề để ý đến vẻ mặt của Thịnh Văn Nhiên bên cạnh cũng trở nên dịu dàng hơn.
Họ tìm một nhà hàng gần đó ăn tối rồi bắt taxi trở về.
Cảnh đêm ngoài cửa xe nhanh chóng lùi xa, Thịnh Văn Nhiên nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó lặng lẽ quay đầu liếc nhìn Độ Niệm đang ngồi bên cạnh.
Độ Niệm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hàng mi dài rũ xuống, đôi môi nhợt nhạt khẽ mím lại.
Vừa rồi khi nhìn thấy nơi mình và Độ Niệm từng ở, Thịnh Văn Nhiên cũng nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua.
Cậu nhớ lại lúc Độ Niệm dẫn cậu trở về từ ven đường, không chỉ cho cậu một nơi ở mà mỗi ngày còn nấu cơm cho cậu ăn. Sau này, cũng chính nhờ có Độ Niệm mà cậu mới có thể đứng trên sân khấu lớn.
Cậu vẫn luôn rất biết ơn Độ Niệm, nhưng ngoài lòng biết ơn vẫn còn xen kẽ những cảm xúc khác.
Trong mắt Thịnh Văn Nhiên lóe lên một tia bối rối. Cậu không biết thứ tình cảm mơ hồ kia của mình đối với Độ Niệm là gì, chỉ là mỗi lần nhìn thấy một mặt khác của Độ Niệm, trái tim của cậu lại đập nhanh thêm vài nhịp.
Khi cậu đang thất thần nhìn khuôn mặt của Độ Niệm, hàng mi dài như cánh bướm của y đột nhiên rung động rồi từ từ mở ra.
Thịnh Văn Nhiên không kịp đề phòng nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách kia, cậu căng thẳng đến mức suýt cắn phải lưỡi, giấu đầu hở đuôi vội vã quay mặt đi.
May mắn Độ Niệm không phát hiện điều gì không ổn, chỉ là xe đã dừng lại nên y mới mở mắt nhìn xung quanh.
"Về đến nơi rồi." Y nhắc nhở Thịnh Văn Nhiên đang cúi đầu nhìn ngón chân.
Thịnh Văn Nhiên phản ứng chậm chập, ngẩng đầu lên "A" một tiếng, chột dạ bước xuống xe.
Thịnh Văn Nhiên từ lúc xuống xe cho đến lúc vào thang máy đều không nói một lời, Độ Niệm cuối cùng cũng nhận ra có điều không ổn, trong thang máy hỏi: "Em sao vậy? Không khỏe sao?" "
Thịnh Văn Nhiên lắc lắc đầu, cậu cũng không biết mình bị làm sao.
Độ Niệm chỉ cảm thấy tâm tình cậu có chút không đúng, còn chưa kịp hỏi thêm gì thì cửa thang máy đã mở ra, y đành phải đi ra khỏi thang máy trước.
Hai người đi đến cửa phòng, Thịnh Văn Nhiên vẫn có chút hồn vía trên mây, Độ Niệm cũng không vội lấy thẻ phòng ra mà đưa tay sờ trán Thịnh Văn Nhiên, lẩm bẩm nói: "Cũng đâu bị sốt."
Cảm nhận được nhiệt độ mát lạnh, Thịnh Văn Nhiên thấy Độ Niệm đột nhiên tới gần, đầu nóng bừng như lên như thật sự bị sốt. Cậu vô thức nắm lấy bàn tay mà Độ Niệm đưa ra, vây người nọ lại giữa cánh cửa và lồng ngực mình.
Độ Niệm không ngờ Thịnh Văn Nhiên lại phản ứng mạnh như vậy, y sửng sốt, đang định hỏi cậu có chuyện gì thì nghe thấy thang máy "Tinh" một tiếng.
Qua vai của Thịnh Văn Nhiên, y nhìn thấy người vừa bước ra khỏi thang máy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]