Sau khi nhận thẻ phòng, nhân viên lễ tân lấy hành lý giúp họ, dẫn họ lên lầu bằng thang máy.
Ban đầu, Thịnh Văn Nhiên định đặt một phòng suite lớn để ở cùng Độ Niệm, nhưng nghĩ đến việc cậu còn phải tập luyện, có lẽ sẽ ồn đến Độ Niệm nên quyết định đặt hai phòng.
Phòng của Độ Niệm nằm ngay cạnh phòng của Thịnh Văn Nhiên. Y dùng thẻ mở cửa phòng, đặt hành lý xuống, đi đến cửa sổ trong suốt, nhanh chóng kéo rèm cửa ra.
Ánh nắng chói chang lập tức tràn ngập cả căn phòng. Độ Niệm nheo mắt thích ứng với ánh sáng, nhìn về phía xa.
Khách sạn này cách xa trung tâm thành phố, không có tòa nhà cao tầng xung quanh, tuy rằng đi ra ngoài không tiện lắm, nhưng phong cảnh so với trong thành phố thì tốt hơn nhiều.
Bên ngoài cửa sổ phòng y là một con đường thẳng tắp trải dài từ trái sang phải. Một bên đường là khu rừng rậm rạp, bên kia là biển cả mênh mông. Màu lục xanh tươi và màu lam bị ngăn cách, gần như có thể ngửi thấy mùi không khí trong lành pha chút hơi mặn bên ngoài cửa sổ.
Mặt biển lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, thỉnh thoảng có những chú mòng biển bay trên mặt nước làm nước bắn tung tóe.
Có lẽ vì mùa đông không để lại cho y bất kỳ ký ức tốt đẹp nào cho nên hiện tại Độ Niệm rất thích mùa hè tươi sáng như thế này, ngay cả tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Y đứng trước cửa sổ ngắm cảnh một lúc rồi bắt đầu lấy đồ trong vali ra sắp xếp.
Trên tủ đầu giường có một tờ tạp chí giới thiệu về các điểm tham quan du lịch, sau khi Độ Niệm sắp xếp đồ đạc xong liền cầm lên mở ra xem.
Khu vực này nằm dọc theo bờ biển, hầu hết các điểm tham quan du lịch đều nằm gần biển. Y lật qua lật lại vài trang rồi đặt xuống, không hứng thú lắm.
Ngay khi vừa đặt tờ tạp chí trên tay xuống, chuông cửa đã reo lên.
Độ Niệm đi tới, nhìn ra ngoài qua lỗ mắt mèo rồi mở cửa.
"Độ Niệm, anh có muốn đi dạo bờ biển gần đây không?" Vừa mở cửa đã nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên đang mỉm cười với y, đôi mắt cong cong.
Mặc dù Thịnh Văn Nhiên trước khi đến đây có chút không vui vì chuyện Thịnh gia, nhưng cậu nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, trên máy bay cũng thay đổi thái độ, giống như đến nước S để nghỉ dưỡng vậy.
Độ Niệm quay đầu nhìn ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ, tuy rằng y thích thời tiết nắng đẹp như vậy, nhưng lại không muốn ra ngoài dưới thời tiết như thế này.
Ngay lúc y định từ chối, Thịnh Văn Nhiên đã nhìn thấu suy nghĩ của y, vội vàng khuyên nhủ: "Hiếm lắm nơi này mới có trời nắng, em thấy dự báo thời tiết nói mấy ngày tới đều mưa."
Không nỡ phá hỏng tâm trạng của cậu, Độ Niệm vẫn đồng ý: "Đợi anh thay quần áo."
"Vâng, em xuống sảnh đợi anh." Thịnh Văn Nhiên vui vẻ giúp y đóng cửa.
Độ Niệm lấy ra một bộ áo sơ mi ngắn tay và quần đùi màu sáng, đội mũ, suy nghĩ một lát rồi lấy một chiếc ô từ trong vali ra.
Lúc y ra khỏi phòng có thấy cửa phòng bên phải mở, không biết có phải khách trong phòng đó quên đóng cửa hay không.
Độ Niệm lo sẽ nhìn thấy điều không nên thấy nên lúc đi ngang qua phòng đó, y không hề liếc nhìn mà đi thẳng đến cửa thang máy.
Lúc thang máy đến tầng một, Thịnh Văn Nhiên đã đợi ở cửa đại sảnh, tay xoay xoay chiếc mũ, buồn chán ngắm nhìn cảnh vật phía xa xa.
Nghe thấy tiếng thang máy, cậu quay lại nhìn, thấy Độ Niệm thì có chút sững sờ.
Độ Niệm đã thay một bộ quần áo trẻ trung tươi mát, làn da lộ ra dưới áo sơ mi ngắn tay trắng như tuyết, mày mắt dưới mũ sạch sẽ xinh đẹp, trông trẻ hơn bình thường mấy tuổi.
Y bước vài bước về phía Thịnh Văn Nhiên, hơi ngẩng chiếc cằm trắng như sứ của mình: "Đi thôi."
Thịnh Văn Nhiên lấy lại tinh thần, đưa tay sờ mũi che đi sự thất thần, quay người đi trước dẫn đường.
Trước khi rời khỏi sảnh, Độ Niệm hơi quay đầu nhìn, phát hiện chiếc vali ở góc sảnh đã không còn nữa.
Không hiểu sao y lại nhớ đến căn phòng bên cạnh không đóng cửa, trực giác mách bảo rằng giữa chúng có mối liên hệ nào đó.
Nhưng không biết tại sao mình lại quan tâm đến chiếc vali đến vậy, y lắc đầu không nghĩ tới nó nữa.
Ánh nắng bên ngoài còn gay gắt hơn cả trong phòng, như muốn chiếu nứt da người ta ra, Độ Niệm vừa ra ngoài không bao lâu đã hối hận, y mở ô che nắng mới cảm thấy khá hơn một chút.
Y vẫy tay ra hiệu cho Thịnh Văn Nhiên cũng đứng dưới ô, nhưng Thịnh Văn Nhiên kiên cường lắc đầu, ý bảo chút ánh nắng này chẳng là gì cả.
Nhưng chỉ vài phút sau cậu đã uể oải quay trở lại, chui vào dưới ô của Độ Niệm, chủ động đảm nhiệm công việc cầm ô.
Đi bộ một đường đến bờ biển, ngửi thấy mùi nước biển, Thịnh Văn Nhiên mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng chạy xuống biển.
Độ Niệm thuê một chiếc dù và một chiếc ghế tìm một nơi thoải mái nằm xuống, đặt cốc nước ép lạnh bên cạnh, thoải mái tận hưởng làn gió biển.
Y không giống Thịnh Văn Nhiên tràn đầy năng lượng, lăn lộn một ngày trên máy bay vẫn có thể ôm ván lướt sóng, bây giờ y chỉ muốn nằm một chỗ nghỉ ngơi thật tốt.
Gió biển thổi qua từng tấc da thịt, Độ Niệm nheo mắt thoải mái xoay người, đột nhiên phát hiện có người đứng bên cạnh.
Y giật mình, sau khi thấy là người lạ mới bình tĩnh hỏi: "Xin chào, có chuyện gì sao?"
Đứng bên cạnh y là một cậu trai trẻ nhuộm màu nâu nhạt, cậu mỉm cười rạng rỡ với y: "Có thể làm quen với anh không?"
Độ Niệm có chút không vui vì bị quấy rầy, nhưng giọng điệu vẫn rất lịch sự: "Không tiện lắm."
Cậu trai trẻ không nản lòng mà chỉ tay về phía sau: "Bọn em đều muốn kết bạn với anh, đến chơi chung nhé?"
Độ Niệm thấy có mấy thanh niên nam nữ đứng phía sau, thoạt nhìn chỉ có mười tám mười chín tuổi, hẳn vẫn còn là học sinh.
Khi y đang thắc mắc tại sao nhóm sinh viên này lại muốn làm quen mình, nghe thấy cậu trai nói, "Bọn em mới đến đây du học không lâu, muốn làm quen mới các bạn cùng tuổi. Anh cũng là sinh viên đúng không?"
"Ờm..." Độ Niệm không ngờ lại là nguyên nhân này, còn chưa kịp nói rõ tuổi mình thì Thịnh Văn Nhiên đã cầm ván lướt sóng quay lại.
Cả người cậu ướt sũng như thể vừa mới ngã vào trong biển. Cậu vừa bị sặc một ngụm nước biển, đôi môi mỏng dưới cặp kính râm mím lại một cách không vui, trông có vẻ hơi áp bức.
Khi cậu trai nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên đi về phía họ, nụ cười trên mặt có chút không duy trì được, rõ ràng có chút sợ hãi. Không biết cậu đang nghĩ gì, nhìn Độ Niệm bằng ánh mắt phức tạp rồi cùng với các bạn mình rời đi.
Độ Niệm cảm thấy có chút dở khóc dở cười, cũng không để ý nữa, quay đầu hỏi Thịnh Văn Nhiên: "Sao đã quay lại rồi?"
"Sóng lớn quá, lát nữa em lại đi." Thịnh Văn Nhiên ngồi xuống bên cạnh Độ Niệm, tay chống trên ghế, "Mấy đứa nhóc kia vừa tìm anh làm gì vậy?"
Độ Niệm nhếch khóe môi: "Họ tưởng anh là học sinh."
Thịnh Văn Nhiên suýt nữa thì sặc nước trái cây, cậu ngẩng đầu nhìn Độ Niệm.
Thực ra thì trước nay Độ Niệm vẫn luôn trông rất trẻ, nhưng vì bình thường y hay tỏ ra lạnh lùng điềm tĩnh, lại quen chăm sóc người khác nên mọi người đều cảm thấy y rất trưởng thành.
Nhưng với bộ quần áo Độ Niệm mặc hôm nay cộng thêm nụ cười nhẹ thoải mái, ai nhìn cũng nghĩ y là học sinh trường nào đó chạy đến biển chơi.
Độ Niệm lại nằm xuống, chắp tay sau đầu, tùy tiện nói chuyện phiếm với Thịnh Văn Nhiên.
Khi sóng nhỏ dần, Thịnh Văn Nhiên lại cầm ván lướt sóng xuống biển.
Âm thanh duy nhất còn lại trong tai y là tiếng sóng vỗ bờ. Độ Niệm nhìn bầu trời xa xăm, suy nghĩ cũng theo đó cũng trôi đi.
Bất tri bất giác, nhiệm vụ mới đã diễn ra được gần một năm, chỉ còn hai năm nữa là kết thúc.
Thịnh Văn Nhiên hiện tại thành công hơn nhiều so với tưởng tượng của y, sau khi nhiệm vụ của y hoàn thành, cậu sẽ càng ngày càng phát triển, còn y cũng không thể tiếp tục ở bên cạnh Thịnh Văn Nhiên nữa.
Nhưng y vẫn chưa nghĩ đến sau khi nhiệm vụ này kết thúc, cuộc sống của y sẽ trôi về đâu.
Bao gồm cả nhiệm vụ thất bại ở đời trước, y đã làm nhiệm vụ trong bốn năm, gần như quên mất cuộc sống khi không có nhiệm vụ sẽ như thế nào.
Sau khi nhiệm vụ này kết thúc, có lẽ y sẽ rời khỏi Thành phố A, chọn một thị trấn yên tĩnh mở một cửa hàng nhỏ của riêng mình, sống phần đời còn lại trong yên bình.
Có lẽ y sẽ gặp được định mệnh của mình, hai người sẽ tránh xa những phiền phức của thế gian, sống một cuộc sống giản dị và hạnh phúc.
Cuộc hôn nhân không hạnh phúc của cha mẹ ở thế giới ban đầu khiến y không có nhiều hy vọng, sự thất bại trong nhiệm vụ ở đời trước lại làm y càng không dám chạm vào tình yêu. Nhưng ở sâu thẳm trong trái tim, y vẫn hy vọng có một người bạn đời chu đáo bên cạnh.
Có lẽ là vì đang nghĩ về đời trước nên khuôn mặt Phó Kiêu lại hiện ra trước mắt Độ Niệm.
Lông mi run rẩy cụp xuống, y cố gắng không nghĩ đến khuôn mặt người đàn ông đó nữa.
Đến khi nhiệm vụ kết thúc, y nhất định sẽ quên đi Phó Kiêu, giữa y và Phó Kiêu thật sự không có ký ức nào đáng để nhớ lại.
Chỉ là vì từ khi Độ Niệm đến thế giới này, Phó Kiêu gần như đã chiếm cứ cuộc sống của y, cho nên hắn vẫn luôn luẩn quẩn trong lòng y.
Độ Niệm cố gắng thu hồi suy nghĩ của mình.
Trước khi nhiệm vụ bắt đầu, y đã chấp nhận số phận phải ở lại thế giới này suốt quãng đời còn lại, nhưng giờ vẫn không nhịn được nghĩ đến người thân ở thế giới ban đầu.
Điều duy nhất khiến y hối tiếc là không thể trở về thế giới của mình gặp lại mẹ và em trai.
Y chỉ hy vọng rằng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, gia đình y có thể có cuộc sống tốt đẹp ở bên đó.
Độ Niệm nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy có chút chua xót.
Khi Thịnh Văn Nhiên chơi xong trở về thì trời đã hoàng hôn.
Họ đi dọc bãi biển một lúc, khi mặt trời đã lặn hoàn toàn mới trở về khách sạn.
Sau một ngày bôn ba, Độ Niệm trở về phòng khách sạn tắm rửa rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày nghĩ gì thì đêm mơ đó, tối đó y đã mơ thấy người nhà của mình. Mặc dù khung cảnh hơi mờ, nhưng giọng nói mọi người gọi y lại rất rõ ràng.
Độ Niệm nhắm chặt mắt, hai tay túm chặt chăn, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Tiểu Niệm, Tiểu Niệm!"
"Anh ơi."
Y đột nhiên mở choàng mắt, bật dậy ôm ngực thở dốc, tiếng gọi quen thuộc dường như vẫn còn vang vọng bên tai.
Ngồi trên giường hồi lâu, Độ Niệm đưa tay nhéo sống mũi mình, sau đó cầm điện thoại trên tủ đầu giường lên.
Sáu giờ, trời bên ngoài cũng vừa mới sáng.
Y toát mồ hôi lạnh vì giấc mơ đó, vào phòng tắm tắm rửa đơn giản rồi gọi điện đến quầy lễ tân gọi đồ ăn sáng.
Đợi đồ ăn được đưa đến, Độ Niệm mang đến bàn trà trước cửa sổ, chậm rãi thưởng thức bữa sáng, nhìn ánh mặt trời chiếu rọi từng chút một, phiền muộn trong lòng cuối cùng cũng tan biến.
Vừa ăn sáng xong thì điện thoại reo.
Độ Niệm cầm điện thoại lên, nghe thấy giọng nói ủy khuất của Thịnh Văn Nhiên ở đầu dây bên kia: "Độ Niệm, hình như em bị cháy nắng rồi."
"Ờm..." Độ Niệm cũng không kinh ngạc lắm, Thịnh Văn Nhiên cả buổi chiều hôm qua đều lướt sóng dưới ánh nắng gay gắt, còn không bôi kem chống nắng, bị cháy nắng cũng không có gì lạ.
May mắn là do thời tiết ở đây rất nóng nên quầy lễ tân khách sạn luôn chuẩn bị sẵn thuốc cháy nắng, nhanh chóng đưa đến cho Thịnh Văn Nhiên.
Độ Niệm ra khỏi phòng, bấm chuông cửa phòng Thịnh Văn Nhiên bên cạnh, sau khi cửa mở thì bước vào.
Y lấy thuốc mỡ từ tay Thịnh Văn Nhiên, bảo cậu nằm xuống giường, giúp cậu bôi thuốc mỡ vào những chỗ không thể với tới trên lưng, còn không quên trêu trọc mấy câu người hôm qua còn không thèm che ô.
Thịnh Văn Nhiên liên tục hít hơi lạnh, giọng nói vô cùng đáng thương.
May mắn là cậu hôm qua có đeo kính râm nên mặt không bị cháy nắng nghiêm trọng, chỉ là trên cơ thể có vài vết đỏ.
Sau khi bôi thuốc mỡ, Độ Niệm bảo Thịnh Văn Nhiên tự lên mạng tìm kiếm những việc cần chú ý, còn y đi rửa sạch thuốc mỡ trên tay rồi chuẩn bị rời đi.
Sáng sớm y vừa mới tắm rửa, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm, định về phòng thay quần áo rồi lại qua.
Sau khi ra khỏi phòng, Độ Niệm chỉnh lại cổ áo choàng tắm, vừa quay người định giúp Thịnh Văn Nhiên đóng cửa lại liền nghe thấy tiếng vật gì đó rơi trên thảm, thanh âm trầm đục.
Độ Niệm nhìn về phía phát ra âm thanh, từ từ ngẩng đầu lên, chạm phải một đôi mắt sâu thẳm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]