Độ Niệm ngủ không bao lâu, sau khi Thịnh Văn Nhiên mang kết quả chụp CT về thì y đã tỉnh lại.
Xung quanh yên tĩnh, Phó Kiêu và Phó Đinh đều không có ở đây, Thịnh Văn Nhiên ngồi bên cạnh cầm áo khoác dùng lực phủi phủi.
Độ Niệm từ từ ngồi thẳng dậy, giọng nói vẫn còn hơi khàn: "Anh ngủ bao lâu rồi?"
"Mấy chục phút." Thịnh Văn Nhiên lại vỗ vỗ vào áo khoác trên tay rồi quay đầu nhìn y: "Anh thấy khá hơn chưa?"
Tuy chỉ ngủ được vài chục phút nhưng Độ Niệm cảm thấy tỉnh rượu hơn rất nhiều, đầu óc cũng không còn choáng váng nữa.
Y gật đầu, ngay lúc định đứng dậy bỗng thấy mình đang trùm một chiếc áo khoác.
Y tưởng đây là áo khoác của Thịnh Văn Nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc áo trong tay cậu, mắt y hơi nheo lại, sau đó nhìn xuống áo khoác trên người mình.
"Đó là của Phó Kiêu." Thịnh Văn Nhiên không vui nói, "Áo em đắp cho anh bị hắn ta ném xuống đất."
May mắn là sàn bệnh viện sạch sẽ, áo khoác không dính nhiều bụi, nhưng Thịnh Văn Nhiên vẫn khinh bỉ hành vi của Phó Kiêu.
Độ Niệm im lặng một lát rồi cởi áo khoác ra.
Y cầm tờ báo cáo khám bệnh mà Thịnh Văn Nhiên tùy tiện đặt trên ghế lên xem xét kỹ lưỡng, sau khi xác nhận cậu chỉ bị thương ngoài da thì mới yên tâm.
"Họ đi rồi sao?" Độ Niệm nhìn quanh, trên hành lang không có ai.
"Đi rồi." Thịnh Văn Nhiên đứng dậy, cầm áo khoác.
Độ Niệm do dự một lát, vẫn không nhịn được hỏi: "Vết thương của Phó Đinh sao rồi?"
Sau khi trải qua chuyện tối nay, Thịnh Văn Nhiên cũng hiểu được Độ NIệm và Phó Đinh nhất định đã quen biết từ trước. Cậu bĩu môi, nói ngắn gọn: "Không có gì nghiêm trọng."
Nói xong, cậu thấy Độ Niệm thả lỏng bàn tay đang nắm chặt áo khoác, hiển nhiên là thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta về thôi." Thịnh Văn Nhiên lười biếng duỗi người, lúc này cũng thấy hơi buồn ngủ.
Hai người đi thang máy xuống tầng, đi bộ về phía bãi đậu xe.
Sáng sớm bệnh viện rất yên tĩnh. Y tá trực đêm đang ngáp dài, tiền sảnh vắng tanh chỉ có vài người qua lại.
Độ Niệm và Thịnh Văn Nhiên đều không nói gì, cả hai đều có chút mệt mỏi, trong hoàn cảnh như vậy cũng không có tinh thần.
Khi đến bãi đỗ xe, Độ Niệm phát hiện xe đỗ bên cạnh vẫn chưa rời đi, cửa sổ xe mở một nửa, người đàn ông ngồi trên ghế lái ẩn mình trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy một đường nét mơ hồ.
Độ Niệm nhìn xuống chiếc áo khoác đang khoác trên tay mình.
Vừa rồi thuận tay mang theo áo khoác, quên mất đây là bệnh viện của Phó Kiêu, cho dù y có ném thẳng áo khoác lên ghế thì cũng sẽ có người trả lại nguyên vẹn cho hắn.
Nhưng vì đã cầm rồi nên trả trực tiếp cho người ta thì nhanh hơn.
"Em lên xe trước đi." Độ Niệm quay đầu nói với Thịnh Văn Nhiên, sau đó đi về phía chiếc xe bên cạnh.
Khi y bước tới gần chiếc xe, cửa sổ xe liền hạ hẳn xuống như thể đang chờ y vậy.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Độ Niệm vẫn có thể thấy rõ ánh mắt của người đàn ông. Y đưa áo khoác vào trong xe qua cửa sổ rồi buông tay, không quan tâm người trong xe có cầm hay không.
Khi y định quay người rời đi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, do dự dừng lại.
"Đúng rồi."
Độ Niệm quay lại nhìn người trong xe, lông mi hơi cụp xuống.
Mặc dù Phó Kiêu trong khoảng thời gian này không làm phiền y nữa, nhưng hắn vẫn luôn xen vào chuyện của y, cho dù có thể giả vờ như không biết gì, y cũng không muốn tiếp tục nợ ân tình Phó Kiêu, như vậy chỉ dẫn đến những chuyện không đâu vào đâu.
Trong buổi biểu diễn ngày hôm đó y đã nói rõ, Phó Kiêu không thể nào vẫn không hiểu.
"Anh..." Độ Niệm há miệng, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Mặc dù Phó Kiêu đã giúp y nhiều lần, nhưng hắn không còn nhắc đến việc theo đuổi y nữa, thậm chí họ cũng không còn trò chuyện. Bây giờ y chủ động nhắc đến chuyện này lại có vẻ như tự mình đa tình.
Hơn nữa đã nói với hắn giữa họ không có khả năng nào nữa, sau ngày hôm đó Phó Kiêu cũng không làm chuyện gì vượt quá giới hạn, nên y dường như không có lý do gì để trách Phó Kiêu.
Trong lúc Độ Niệm đang suy nghĩ, người trong xe vẫn im lặng chờ đợi, không hề tỏ ra sốt ruột.
"Thôi không có gì." Độ Niệm cảm thấy như đấm vào bông, khó chịu nhìn đi chỗ khác. "Hôm nay cảm ơn anh."
Không đợi Phó Kiêu trả lời, y đã quay người bỏ đi.
Tiếng bước chân dần xa, Phó Kiêu nhìn Độ Niệm ngồi vào ghế phụ của Thịnh Văn Nhiên, cầm lấy chiếc áo khoác đã từng bị hắn vứt dưới ghế, gấp lại cẩn thận đặt lên ghế sau, sau đó đóng cửa xe lại.
Ánh đèn pha của chiếc xe lóe lên rồi nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn.
Không biết ngồi trong xe bao lâu, Phó Kiêu mới nhúc nhích cái cổ cứng đờ, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác trên tay.
Dường như trên áo vẫn còn vương chút hơi ấm còn sót lại cùng với mùi hương dễ chịu từ Độ Niệm, hắn chậm rãi nắm chặt áo khoác, vẻ mặt vừa rồi còn bình tĩnh cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, dựa vào ghế lái nhắm mắt lại.
***
Vết thương của Thịnh Văn Nhiên không nghiêm trọng lắm, sau khi bôi thuốc vài ngày, vết sưng đã hết, có thể cử động thoải mái.
Sau kỳ nghỉ, Độ Niệm trở lại trung tâm huấn luyện để làm việc, y phát hiện phụ huynh quấy rối y ngày hôm đó ở quán bar đã không xuất hiện nữa, học sinh đó cũng đã nghỉ học.
Nghe những đồng nghiệp khác nói hai ngày trước vị phụ huynh đó đã gọi điện hủy lớp học, còn vội vã cúp máy không hỏi đến hoàn học phí.
"Chắc là chuyển sang trung tâm huấn luyện khác. Hình như hắn không hài lòng lắm với trung tâm chúng ta, lần nào đến cũng mang vẻ mặt khó ở."
"Đúng vậy, còn suốt ngày quấy rầy thầy Độ. Chỉ có thầy Độ tốt tính mới để ý đến hắn, là tôi thì còn lâu mới thèm trả lời hắn."
Động tác của Độ Niệm hơi dừng lại, nghĩ đến chuyện xảy ra ở quán bar đêm hôm đó, y cụp mắt, không nói gì.
Trong kỳ nghỉ hè, lớp học nhiều hơn bình thường, Độ Niệm không có thời gian nghĩ đến chuyện khác, mọi chuyện bên phía Thịnh Văn Nhiên đều rất thuận lợi nên y tập trung phần lớn tinh lực vào công việc.
Nhưng dù có dành nhiều thời gian hơn ở trung tâm, thể lực của y vẫn có hạn chế, số lượng học viên trong lớp y cũng được giữ trong một giới hạn nhất định. Nhiều phụ huynh muốn nhét con mình vào lớp học của y đều bị trung tâm huấn luyện từ chối.
Y nghĩ trong hoàn cảnh như vậy, trung tâm hẳn sẽ sắp xếp thêm một vài lớp cho y. Không ngờ không những không nhận được thông báo thêm lớp mà cấp trên còn hỏi y gần đây có áp lực quá không, có cần nghỉ ngơi một thời gian không.
Độ Niệm lịch sự từ chối lời đề nghị của cấp trên, dự định giữ lại thời gian nghỉ phép của mình khi có việc cần thiết.
(Đọc truyện tại wattpad nvting)
Gần đây Thịnh Văn Nhiên nhận được lời mời tham dự Lễ hội âm nhạc Zo. Đây là lễ hội âm nhạc lớn nhất nước S, mời các ca sĩ trên toàn thế giới tham gia. Những ai nhận được lời mời tham dự Zo đều coi đó là vinh dự.
Nhưng cùng lúc đó, Thịnh Văn Nhiên cũng nhận được lời mời tham gia một chương trình khác, thời gian lại trùng hợp trùng nhau.
Mặc dù Lễ hội âm nhạc Zo có cấp bậc cao, nhưng Thịnh Văn Nhiên cũng không nỡ từ bỏ chương trình kia, nhất thời không biết nên lựa chọn thế nào.
May mắn là không bên nào yêu cầu cậu trả lời ngay lập tức, cho cậu thời gian để suy nghĩ.
Thịnh Văn Nhiên cũng hỏi qua ý kiến của Độ Niệm, nhưng y không hiểu nhiều về phương diện này, sợ lời nói của mình sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Thịnh Văn Nhiên nên để cậu tự quyết định.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, cũng đến lúc Thịnh Văn Nhiên đưa ra câu trả lời.
Ngày hôm đó Độ Niệm tan làm, thấy mấy người đàn ông hơi quen mắt đi ra khỏi thang máy, người đi đầu đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt không vui.
Độ Niệm nghiêng người nhường đường cho họ, những người kia cũng không để ý tới y, rất nhanh liền rời đi.
Sau khi lên tầng, Độ Niệm thấy trên sàn hành lang có dấu chân lộn xộn, hiển nhiên là có người từng đến, lập tức nghĩ đến mấy người vừa đi ra từ thang máy.
Chỉ là thang máy trong khu dân cư phải có thẻ mới có thể đi đến tầng được chỉ định, những người đó lấy thẻ tầng này bằng cách nào?
Trong lòng Độ Niệm có dự cảm không tốt, vội vàng mở khóa cửa, thấy trong nhà mọi thứ vẫn yên ổn, Thịnh Văn Nhiên an toàn ngồi trên ghế sô pha, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn vẻ mặt u ám của Thịnh Văn Nhiên, Độ Niệm cuối cùng cũng nhớ ra mình đã gặp những người đó ở đâu.
Trước kia, khi bọn họ còn ở trong tòa nhà chung cư cũ, những người đó từng đến tìm Thịnh Văn Nhiên, là người do Thịnh gia phái đến.
Nghe thấy tiếng cửa mở, Thịnh Văn Nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt lúc này mới thả lỏng: "Anh về rồi."
"Những người đó lại đến tìm em à?" Độ Niệm nhìn quanh, phòng khách sạch sẽ ngăn nắp, Thịnh Văn Nhiên hẳn là không cho những người đó vào nhà.
Thịnh Văn Nhiên không có ý định giấu diếm, gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ cáu kỉnh hiếm thấy: "Vâng, bọn họ muốn em quay về Thịnh gia, còn nói mấy ngày nữa cha mẹ em sẽ đến."
Người Thịnh gia đã lâu không xuất hiện, Độ Niệm và Thịnh Văn Nhiên cứ tưởng bọn họ đã từ bỏ, không ngờ hôm nay lại tới nữa.
Thịnh Văn Nhiên hiện đang trong giai đoạn thăng tiến sự nghiệp, gấp gáp cản trở Thịnh Văn Nhiên như vậy, còn kinh động đến cả cha mẹ cậu, Độ Niệm chỉ có thể nghĩ Thịnh Chí Ninh.
"Độ Niệm, em quyết định nhận lời mời tham gia Zo." Thịnh Văn Nhiên đột nhiên nói.
Cậu nghiêm túc nhìn Độ Niệm: "Bọn họ không thể duỗi tay đến nước S. Em đã từng sống ở nước S, có thể ở lại đó một thời gian."
Lựa chọn này đối với Thịnh Văn Nhiên cũng không tính là thiệt thòi. Lễ hội âm nhạc Zo có chất lượng rất cao, cho dù chuyện hôm nay không xảy ra, Thịnh Văn Nhiên cũng có thể sẽ lựa chọn Zo.
Độ Niệm dĩ nhiên ủng hộ lựa chọn của cậu, nhưng vốn dĩ y không định đi cùng Thịnh Văn Nhiên, hôm nay biết Thịnh Chí Ninh vẫn chưa từ bỏ, y không yên tâm để Thịnh Văn Nhiên một mình đến nước S.
Nghĩ đến việc năm nay mình vẫn chưa nghỉ phép, y do dự một lúc rồi nói: "Anh sẽ đi cùng em."
"Tại sao?" Thịnh Văn Nhiên ngạc nhiên nhìn y, hiển nhiên rất kinh ngạc.
Mặc dù cậu sẽ ở lại nước S một thời gian, nhưng nhiều nhất cũng chỉ một tháng, với những lần biểu diễn trước của cậu ở những nơi khác cũng không khác mấy.
Độ Niệm dừng lại một chút rồi kiếm cớ: "Anh thuận tiện sang đó gặp một người bạn."
Mặc dù cái cớ này có chút tùy tiện, nhưng Thịnh Văn Nhiên không hề nghi ngờ, cậu nhanh chóng trả lời email của Zo, mua vé máy bay cho hai người.
Vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến lễ hội âm nhạc, Độ Niệm xin nghỉ phép, sắp xếp mọi việc ở trung tâm huấn luyện xong rồi cùng Thịnh Văn Nhiên đến nước S trước một tuần.
Mặc dù lễ hội vẫn còn một tuần nữa mới diễn ra, nhưng tất cả khách sạn xung quanh đều đã kín phòng, họ đặt phòng hơi muộn nên chỉ có thể đặt phòng ở một khách sạn xa hơn một chút.
Khí hậu ở nước S nóng hơn nhiều so với trong nước. Sau khi ra khỏi sân bay, Độ Niệm đội chiếc mũ chống nắng mà Thịnh Văn Nhiên đã chuẩn trước, bước lên xe dưới ánh nắng gay gắt.
Điều hòa trong xe rất dễ chịu, y dựa lưng vào ghế sau, ngắm nhìn phong cảnh tươi đẹp ngoài cửa sổ, nếu không phải vẫn còn lo lắng Thịnh gia thì đây quả thực là một kỳ nghỉ dài mà y luôn mong đợi.
Y gần như quên mất lần cuối cùng mình được nghỉ phép là khi nào, nhưng chắc y sẽ không thể hoàn toàn thả lỏng cho đến khi nhiệm vụ hoàn thành.
Chiếc xe dừng lại ở lối vào khách sạn. Tài xế bước ra giúp họ lấy hành lý ra, đưa họ vào sảnh.
Khi làm thủ tục nhận phòng, Độ Niệm liếc mắt nhìn xung quanh, thấy một chiếc vali ở góc đại sảnh khách sạn. Một người đeo thẻ "Giám đốc khách sạn" đang chỉ đạo nhân viên lễ tân chuyển hành lý lên xe đẩy, vẻ mặt lo lắng căng thẳng.
Độ Niệm cảm thấy có gì đó là lạ, lại nhìn qua đó một chút rồi mới cầm lấy thẻ phòng mà Thịnh Văn Nhiên đưa cho.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]