Editor: Stop
***
Độ Niệm ngủ không bao lâu, sau khi Thịnh Văn Nhiên mang kết quả chụp CT về thì y đã tỉnh lại.
Xung quanh yên tĩnh, Phó Kiêu và Phó Đinh đều không có ở đây, Thịnh Văn Nhiên ngồi bên cạnh cầm áo khoác dùng lực phủi phủi.
Độ Niệm từ từ ngồi thẳng dậy, giọng nói vẫn còn hơi khàn: "Anh ngủ bao lâu rồi?"
"Mấy chục phút." Thịnh Văn Nhiên lại vỗ vỗ vào áo khoác trên tay rồi quay đầu nhìn y: "Anh thấy khá hơn chưa?"
Tuy chỉ ngủ được vài chục phút nhưng Độ Niệm cảm thấy tỉnh rượu hơn rất nhiều, đầu óc cũng không còn choáng váng nữa.
Y gật đầu, ngay lúc định đứng dậy bỗng thấy mình đang trùm một chiếc áo khoác.
Y tưởng đây là áo khoác của Thịnh Văn Nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy chiếc áo trong tay cậu, mắt y hơi nheo lại, sau đó nhìn xuống áo khoác trên người mình.
"Đó là của Phó Kiêu." Thịnh Văn Nhiên không vui nói, "Áo em đắp cho anh bị hắn ta ném xuống đất."
May mắn là sàn bệnh viện sạch sẽ, áo khoác không dính nhiều bụi, nhưng Thịnh Văn Nhiên vẫn khinh bỉ hành vi của Phó Kiêu.
Độ Niệm im lặng một lát rồi cởi áo khoác ra.
Y cầm tờ báo cáo khám bệnh mà Thịnh Văn Nhiên tùy tiện đặt trên ghế lên xem xét kỹ lưỡng, sau khi xác nhận cậu chỉ bị thương ngoài da thì mới yên tâm.
"Họ đi rồi sao?" Độ Niệm nhìn quanh, trên hành lang không có ai.
"Đi rồi." Thịnh Văn Nhiên đứng dậy, cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhiem-vu-that-bai-toi-gia-chet-thoat-than/3743822/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.