🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: Stop

***

Nhân viên bảo vệ chạy tới, không nhiều lời kéo những người kia ra ngoài.

Người đàn ông ban đầu muốn lợi dụng thân phận phụ huynh học sinh để ép Độ Niệm uống vài ly. Hắn ta biết Độ Niệm rất khó từ chối, hơn nữa bình thường y rất dễ tính, cũng dễ nói chuyện, hắn ta càng không sợ hãi.

Không ngờ còn chưa thành công đã xảy ra chuyện.

Hắn ta và bạn bè bị bảo vệ thô bạo kéo khỏi chỗ ngồi. Ánh sáng quá mờ ảo, người đàn ông vừa ra lệnh cho bảo vệ còn quay lưng về phía ánh sáng, hắn ta chỉ có thể nhìn thấy đường nét nghiêm nghị của người đàn ông.

Mặc dù không biết người đó là ai, nhưng hắn ta biết đó chắc chắn là người mình không thể động vào, nên chỉ có thể cúi đầu xấu hổ rời đi.

Độ Niệm nhìn bóng người trước mặt, nhất thời không biết nên nghĩ gì.

Khoảng thời gian này Phó Kiêu không hề xuất hiện trước mặt y, nhưng tối nay lại xuất hiện vào lúc này, chẳng lẽ chỉ là trùng hợp thôi sao?

Y nhớ lại những ngày gần đây, mọi chuyện lớn nhỏ tưởng chừng như chỉ là may mắn, nhưng thực chất không khó nhận ra có người đứng sau ra tay giúp đỡ.

Y thực sự không đoán được Phó Kiêu đang nghĩ gì.

Xử lý xong nhóm người nọ, Phó Kiêu quay người lại, Độ Niệm nhìn hắn với vẻ mặt phức tạp.

Y muốn hỏi Phó Kiêu gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu. Y mấp máy môi nhưng rồi lại không nói gì.

Ánh mắt Phó Kiêu dừng lại trên mặt y một lúc, sau đó dời đi nơi khác: "Không phải em có chuyện gấp sao?"

Độ Niệm sửng sốt, sau đó mới nhớ ra mình vẫn chưa gọi điện xác nhận tình hình của Thịnh Văn Nhiên, cũng không buồn quan tâm sao Phó Kiêu lại ở đây, thu hồi ánh mắt vội vã rời đi.

Y bước vào một trong những gian vệ sinh, đóng cửa lại ngăn tiếng ồn.

Quán bar này mới mở, nhà vệ sinh được vệ sinh rất sạch sẽ, không có mùi lạ. Độ NIệm lấy điện thoại ra gọi cho Thịnh Văn Nhiên.

Điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai trả lời, chỉ đến khi sắp cúp thì đầu dây bên kia mới nhấc máy.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, y nghe thấy tiếng còi xe và tiếng động cơ ô tô, như thể người nọ đang đứng trên phố.

Độ Niệm nghe vậy thì nhíu mày: "Em đang ở đâu? Vẫn chưa về nhà sao?"

Thịnh Văn Nhiên ở bên kia không biết vì sao lại do dự: "Em vẫn chưa đến nhà, gặp chút vấn đề."

"Chuyện gì vậy? Không bị thương chứ?" Độ Niệm lo lắng, hỏi lại một lần: "Em đang ở đâu? Anh đến tìm em."

"Em không bị thương." Thịnh Văn Nhiên nhanh chóng trả lời: "Anh ở lại chơi với đồng nghiệp đi, em tự xử lý được."

"Thân phận của em không tiện, nhỡ bị nhận ra thì sao?" Độ Niệm nghe cậu nói không bị thương thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng, "Anh lập tức đến đó."

Nghe thấy giọng điệu không cho phép phản bác của Độ Niệm, Thịnh Văn Nhiên đành phải nói cho y địa chỉ, lại dặn y không cần vội.

Độ Niệm "ừ" một tiếng rồi cúp điện thoại, sau đó mở cửa bước nhanh ra ngoài.

Y quay lại ghế lô chào đồng nghiệp, nói mình có việc phải làm nên đi trước. Mọi người đều đã có chút say, không biết có nghe rõ y nói không, nhưng tất cả đều vẫy tay tạm biệt.

Rời khỏi quán bar trong bầu không khí hỗn loạn, Độ Niệm hít một hơi không khí trong lành, cúi đầu lấy điện thoại gọi taxi.

Một chiếc xe từ từ dừng lại trước mặt y, cửa sổ hạ xuống, để lộ một đôi mắt sắc bén.

"Cạch" một tiếng, chốt khoá cửa xe được mở ra, Phó Kiêu cũng không nói nhiều, chỉ ngắn gọn: "Tôi đưa em về."

Độ Niệm khựng lại, nhìn Phó Kiêu một lúc rồi mở cửa xe.

Y thấy đôi tay trên vô lăng của Phó Kiêu hơi gồng lên căng cứng lộ rõ ​​mạch máu, rồi nhanh chóng thả lỏng.

Trong xe tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt, điều hoà mát lạnh. Độ Niệm khom người vào trong, đóng cửa lại.

Phó Kiêu đạp ga, vừa định lái xe về phía tiểu khu liền nghe thấy Độ Niệm nói tên một con đường khác.

Hắn khựng lại, cũng không hỏi thêm mà chuyển hướng vô lăng sang.

Trong xe rất yên tĩnh, rượu trong người Độ Niệm theo máu chảy khắp cơ thể, mặt có chút nóng.

Mặc dù tối nay y uống khá nhiều, nhưng còn xa mới tới giới hạn, chỉ là đã lâu không uống nên hơi say một chút.

Độ Niệm lắc lắc đầu để tỉnh táo lại.

Y vẫn không biết Thịnh Văn Nhiên xảy ra chuyện gì, chắc lát nữa sẽ có chút rắc rối cần giải quyết, bây giờ không phải lúc say xỉn.

Phó Kiêu liếc nhìn khuôn mặt hơi ửng đỏ trong gương chiếu hậu, ánh mắt hơi tối lại, đầu ngón tay xoa nhẹ lên vô lăng hai cái.

(Đọc truyện tại wattpad nvting)

Một đường vắng xe, rất nhanh đã đến nơi Thịnh Văn Nhiên nói qua điện thoại, Độ Niệm vẫn luôn chú ý quan sát, nhìn thấy hai chiếc xe dừng ở ven đường.

"Dừng xe." Độ Niệm vô thức hô, chiếc xe vững vàng dừng lại bên lề đường.

Y cũng không ngờ Phó Kiêu lại nghe lời mình như vậy, y quay đầu nhìn Phó Kiêu đang ngồi ở ghế lái, sau đó đẩy cửa xe bước ra ngoài.

Xe của Thịnh Văn Nhiên đỗ bên lề đường cùng một chiếc xe khác. Hình như xảy ra chuyện gì đó. Độ Niệm bước nhanh tới, thấy Thịnh Văn Nhiên đứng trước xe, mũ lưỡi trai kéo thấp, đang tranh cãi gì đó với người còn lại.

"Cậu làm cậu chủ nhà tôi bị thương, phải cùng bọn tôi đến bệnh viện!"

"Rõ ràng là anh ta chuyển làn mà không bật xi nhan, tôi còn chưa yêu cầu bồi thường đâu." Thịnh Văn Nhiên không hề tỏ ra yếu thế, còn không quên kéo thấp mũ xuống, "Không tin thì đi kiểm tra camera."

"Cậu!" Người đàn ông trung niên tức giận trừng mắt.

Khi hai người đang giằng co, một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên từ trong xe: "Được rồi chú Triệu, cháu muốn về ngủ, thôi bỏ đi."

Thấy Thịnh Văn Nhiên đứng gần người khác như vậy, Độ Niệm lo lắng y sẽ bị người khác nhận ra nên nhanh chóng bước tới, lặng lẽ chặn Thịnh Văn Nhiên lại phía sau: "Xin lỗi, tôi sẽ cùng mọi người đến bệnh viện." "

"Độ Niệm!" Thịnh Văn Nhiên không phục, "Anh không cần phải đi cùng bọn họ, đây rõ ràng là lỗi của cậu ta."

Độ Niệm liếc nhìn chiếc xe phía sau người đàn ông, không thấy rõ gì cả, nhưng giây tiếp theo cửa xe đã mở ra.

Một bóng người quen thuộc bước ra, nhìn thẳng vào Độ Niệm.

Khi thấy rõ người xuống xe là ai, tim Độ Niệm hẫng một nhịp, môi khẽ động.

"Sao cậu lại về nước?" Một giọng nói vang lên trước cả y, hỏi câu mà vừa hay y muốn hỏi.

Phó Kiêu không biết xuống xe từ lúc nào, đứng cách y không xa, cau mày nhìn Phó Đinh vừa xuống xe.

Ánh mắt Phó Đinh vẫn luôn nhìn Độ Niệm, vừa rồi lúc ngồi trong xe nhìn thấy Độ Niệm nên cậu mới xuống xe, không hề phát hiện Phó Kiêu đang ở gần đó.

Cậu giật mình vì giọng nói đột ngột của Phó Kiêu, mắt mở to, sửng sốt hồi lâu mới lắp bắp trả lời: "Anh Kiêu, em, em mới về nước hôm nay!"

Chú Triệu cũng không ngờ lại nhìn thấy Phó Kiêu ở đây, sau lưng lập tức toát ra mồ hôi lạnh.

Ông là quản gia của nhà Phó Đinh. Mặc dù Phó gia sụp đổ, nhưng Phó Kiêu không xử lý hết bọn họ. Cha mẹ Phó Đinh được tha cho, có thể tiếp tục điều hành công ty của riêng mình, chỉ cần một câu nói của Phó Kiêu.

Lúc này nhìn thấy Phó Kiêu, người nắm giữ sợi dây sinh mệnh của họ, ông không thể không lo lắng.

Độ Niệm nhớ lại chú Triệu vừa nói Phó Đinh bị thương, y quan sát cậu từ trên xuống dưới, hơi mím môi: "Bị thương ở đâu?"

Mặc dù đời này Phó Đinh không còn quan hệ gì với y nữa, nhưng đời trước y đã quen biết Phó Đinh nhiều năm, vẫn luôn coi Phó Đinh như em trai, cho nên hiện tại y không thể khoanh tay đứng nhìn.

Phó Đinh có chút sửng sốt.

Lần trước gặp Độ Niệm ở nước S, cậu cảm thấy Độ Niệm mang lại cho mình một cảm giác rất quen thuộc, nhưng lúc đó y chỉ lạnh lùng từ chối yêu cầu thêm phương thức liên hệ rồi bỏ đi không ngoảnh lại.

Ngày hôm đó sau khi trở về, cậu buồn bã một thời gian rất lâu, lại không hiểu sao liên tục mơ thấy những giấc mơ kỳ lạ, sau khi tỉnh dậy lại không nhớ mình đã mơ thấy gì. Cậu chỉ nhớ nỗi buồn sâu thẳm trong giấc mơ và những giọt nước mắt lạnh lẽo trên khuôn mặt vào lúc đó.

Bây giờ nghe Độ Niệm hỏi bị thương ở đâu, cậu không chút do dự vươn tay ra cho Độ Niệm xem.

Chỉ thấy bàn tay phải của cậu bầm tím, còn hơi sưng lên, trông rất đáng sợ.

Vừa rồi tay đau quá không thể cử động nên cậu gọi chú Triệu đến lái xe, không ngờ chú Triệu lại cãi nhau với Thịnh Văn Nhiên, còn kéo dài lâu như vậy.

Mí mắt Độ Niệm giật giật.

Chú Triệu sửng sốt, không ngờ Phó Đinh lại nghe lời Độ Niệm như vậy. Vừa rồi khi ông đến, Phó Đinh nhất quyết không chịu cho ông xem vết thương, chỉ bảo ông lái xe nhanh đi. Nhưng khi biết Phó Đinh bị thương, ông tức giận liên tục yêu cầu Thịnh Văn Nhiên chịu trách nhiệm.

Nhìn thấy vết thương trên tay Phó Đinh, chú Triệu càng tức giận hơn, lại trừng mắt nhìn Thịnh Văn Nhiên.

Độ Niệm im lặng một lát rồi lặp lại lời vừa rồi: "Tôi cùng cậu đến bệnh viện."

Nói xong, y quay lại bảo Thịnh Văn Nhiên về trước.

Thịnh Văn Nhiên vừa thấy Phó Kiêu xuất hiện đã cảnh giác, hiện tại cũng ý thức được Độ Niệm có chút không đúng, cậu cụp mắt xuống, giơ tay kéo vành mũ, "Vâng."

Trước khi hạ tay xuống, Độ Niệm bỗng kéo tay cậu lại, nhìn kỹ hơn.

Khớp bàn tay thon thả đột nhiên sưng lên, vùng da xung quanh đỏ ửng.

"Vừa bị thương sao?" Độ Niệm không dám chạm vào chỗ sưng tấy, ngẩng đầu hỏi Thịnh Văn Nhiên.

Thịnh Văn Nhiên gật đầu.

Độ Niệm từng học được một chút kiến ​​thức y khoa cơ bản từ chỗ Ngũ Chu, y nhớ khi xương ngón tay bị gãy sẽ xuất hiện tình trạng sưng tấy như vậy, lập tức nôn nóng.

Nếu không được điều trị kịp thời vết thương sẽ trở nên nghiêm trọng, nhưng nếu Thịnh Văn Nhiên đến bệnh viện thì sẽ có nguy cơ bị phát hiện, để lộ ra ngoài thì sẽ gây ra rất nhiều phiền toái.

Phó Đinh bên kia đột nhiên rên một tiếng, cánh tay phải bị thương co rụt lại, Độ Niệm lập tức nhìn sang.

Thấy sự chú ý của Độ Niệm bị mình hấp dẫn, Phó Định vừa cảm thấy áy náy, lại có chút đắc ý không hiểu nổi, nhíu mày giả vờ đau liếc nhìn Thịnh Văn Nhiên.

Chỉ có chú Triệu là sốt ruột mở cửa xe giục Phó Đinh: "Cậu chủ, chúng ta mau đến bệnh viện thôi!"

Phó Kiêu vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng lên tiếng: "Đi bệnh viện Sùng Tư."

"Hả?" Chú Triệu có chút choáng váng, còn tưởng mình nghe nhầm.

Bệnh viện Sùng Tư vốn là bệnh viện tư của Phó gia, sau khi Phó gia mất quyền lực, người nhà họ Phó tự nhiên sẽ không đến bệnh viện Sùng Tư nữa.

Chú Triệu ban đầu chỉ định đưa Phó Đinh đi bệnh viện gần nhất, không ngờ Phó Kiêu lại đột nhiên lên tiếng.

"Không phải muốn cậu ta chịu trách nhiệm sao?" Phó Kiêu liếc mắt về phía Thịnh Văn Nhiên, "Cậu ta là người của công chúng, không tiện đến bệnh viện khác."

Câu này tuy là nói với chú Triệu nhưng lại giống như đang nói với người khác.

Độ Niệm khựng lại, cụp mắt xuống, hiểu được ý của Phó Kiêu.

Bệnh viện Sùng Tư là bệnh viện do thuộc hạ của Phó Kiêu quản lý, so với các bệnh viện khác thì nơi này có tính riêng tư bảo mật tốt hơn nhiều, quả thực là lựa chọn tốt nhất.

Độ Niệm hỏi ý kiến ​​Thịnh Văn Nhiên, vốn là cậu không muốn đi, nhưng Độ Niệm nhỏ giọng thì thầm với cậu vài câu, còn vỗ nhẹ lưng cậu, cuối cùng Thịnh Văn Nhiên mở cửa xe ngồi xuống.

Cuối cùng chú Triệu lái xe của Phó Đinh về nhà, Phó Đinh lên xe của Phó Kiêu, Độ Niệm lên xe của Thịnh Văn Nhiên, cùng nhau đến bệnh viện Sùng Tư.

Trên đường đi, Phó Đinh ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xe của Độ Niệm, dần dần hiểu ra gì đó.

Vừa rồi khi Phó Kiêu chủ động đề nghị đi bệnh viện Sùng Tư, cậu đã cảm thấy có gì đó không đúng. Bình thường Phó Kiêu căn bản không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này, bất kể là ai, cho dù có người chết trước mặt hắn, có lẽ hắn cũng sẽ không thèm để ý.

Nhưng hôm nay Phó Kiêu không chỉ xen vào mà còn cân nhắc cho người khác, điều này càng bất thường.

Phó Đinh nhớ lại, cậu từng nghe người nhà nói Phó Kiêu đang theo đuổi người khác, lúc đó cậu còn không tin, nhưng bây giờ xem ra người đó nhất định là Độ Niệm.

Việc cậu có thể ngồi trong xe của Phó Kiêu có lẽ cũng là nhờ người nọ.

Phó Đinh đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì Phó Kiêu ngồi ghế trước đột nhiên nói: "Vừa rồi diễn tốt lắm."

Bầu không khí ngưng đọng, Phó Đinh nhớ ra mình cố ý rên đau để thu hút sự chú ý của Độ Niệm, cứ tưởng không ai phát hiện ra cậu đang giả vờ. Giờ nghĩ lại, ngoại trừ Độ Niệm và chú Triệu, không ai có thể bị kỹ năng diễn xuất tệ hại của cậu lừa được.

Chỉ có Độ Niệm và chú Triệu lo lắng cho nên mới không để ý tới kỹ thuật diễn xuất khoa trương của cậu.

Phó Đinh không biết ý tứ của Phó Kiêu, cậu căng thẳng nhìn gương chiếu hậu, thấy Phó Kiêu không có vẻ gì tức giận mới thở phào nhẹ nhõm.

Hình như hắn không có ý mỉa mai.

"Tên em ấy là Độ Niệm." Phó Kiêu liếc mắt nhìn cậu qua gương chiếu hậu, "Cậu gọi em ấy là anh Niệm."

Phó Đinh "A" một tiếng, lúc này mới hiểu được ý tứ của Phó Kiêu, sửng sốt hỏi: "Em có thể xưng hô thân mật như vậy sao?"

"Ừ." Phó Hiểu không giải thích nhiều, "Em ấy không bận tâm đâu."

Trong lời nói dường như có chút chua chát, nhưng hình như chỉ là ảo tưởng của Phó Đinh.

Nói xong những lời này, Phó Kiêu cũng không nói thêm gì nữa, chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn chiếc xe phía sau qua gương chiếu hậu.

Phó Đinh ngơ ngác ngồi ở ghế sau, suy nghĩ Phó Kiêu có ý gì.

(Đọc truyện tại wattpad nvting)

Nửa giờ sau, hai chiếc xe dừng lại trước bệnh viện.

Cửa bệnh viện đã có người chờ, người trong xe vừa xuống xe liền tiến lên, cung kính chào: "Ngài Phó".

Phó Kiêu đã sớm để người thông báo cho bệnh viện, không cần nhiều lời viện trưởng đã dẫn bọn họ vào trong. Độ Niệm và Thịnh Văn Nhiên đi theo sau mọi người vào bệnh viện.

Sau khi bác sĩ kiểm tra qua tình trạng của Phó Đinh và Thịnh Văn Nhiên, để người đưa họ đi chụp CT kiểm tra xem có bị thương đến xương cốt hay không.

Phó Đinh đứng dậy, đang định cùng bác sĩ rời đi thì đột nhiên nhớ tới lời Phó Kiêu nói trên xe, quyết định thử một lần.

Cậu chớp mắt nhìn Độ Niệm: "Anh Niệm, anh có thể đi cùng em không?"

Xưng hô quen thuộc này khiến Độ Niệm giật mình, y không sửa lại cách xưng hô của Phó Đinh, vẻ mặt có chút dao động, hiển nhiên là đang nhớ lại chuyện đời trước.

Thịnh Văn Nhiên ở bên cạnh hơi mở to mắt, không thể tin nhìn Phó Đinh, không hiểu vì sao cậu ta lại có thể gọi thân mật như vậy, còn vô sỉ đòi Độ Niệm đi cùng.

May mắn thay, Độ Niệm chỉ do dự một lát rồi từ chối.

Y không quên đời này mình và Phó Đinh chỉ mới gặp nhau vài lần, về tình về lý đều không nên bỏ lại Thịnh Văn Nhiên để đi theo Phó Đinh.

Sau khi bị Độ Niệm từ chối, Phó Đinh cảm thấy vô cùng mất mát, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, chỉ nhìn theo bóng lưng hai người biến mất ở cuối hành lang.

Khi cậu quay lại, thấy Phó Kiêu đang dựa vào bức tường cách đó không xa, nhìn về hướng Độ Niệm biến mất, trong mắt lộ ra vẻ u ám.

Phó Đinh ngày thường không thông minh lắm bỗng nhiên khai sáng.

Nếu Phó Kiêu đang theo đuổi Độ Niệm, vậy người bên cạnh Độ Niệm không phải là tình địch của Phó Kiêu sao?

Với tính cách của Phó Kiêu, hắn vậy mà không nhét tình địch đi trộn xi măng, còn đưa cậu ta đến bệnh viện của mình để trị thương.

Phó Đinh kinh ngạc, không dám tin Phó Kiêu đổi tính, chỉ nghĩ chắc là một thủ đoạn nào đó của Phó Kiêu.

Sau khi Thịnh Văn Nhiên và Phó Đinh chụp CT xong, họ được tách ra đến phòng bệnh chườm đá giảm sưng và tiêm thuốc. Độ Niệm ngồi trên ghế ngoài hành lang chờ kết quả chụp CT.

Lăn lộn một hồi đã là nửa đêm. Y hơi ngả người ra sau ghế, đưa tay lên nhéo sống mũi.

Tối nay uống hơi nhiều rượu, vừa rồi bận rộn nên vẫn tỉnh táo, giờ được thả lỏng lại bắt đầu thấy hơi choáng váng.

Y nhắm mắt lại, cảm thấy hơi buồn ngủ, dần dần chìm vào giấc ngủ nông.

Khi Thịnh Văn Nhiên và Phó Đinh ra ngoài, thấy Độ Niệm đang dựa vào ghế, lông mi hơi khép lại, hơi thở đều đặn.

Hai người đều không ưa nhau, vừa ra ngoài liền châm chọc nhau vài câu, thấy Độ Niệm ngủ liền lập tức im lặng.

"Đinh" một tiếng, cửa thang máy bên cạnh mở ra, Phó Kiêu chân dài bước ra, trên tay khoác một chiếc áo khoác.

Hắn thấy Độ Niệm đang ngủ trên ghế nên bước chân nhẹ nhàng hơn tiến về phía y.

Thịnh Văn Nhiên vừa cởi chiếc áo khoác mỏng đắp lên người Độ Niệm thì có bác sĩ đến bảo cậu đi lấy kết quả chụp CT. Cậu vội vàng đắp áo khoác lên người y rồi cùng bác sĩ rời đi.

Phó Đinh liếc nhìn Phó Kiêu đang đứng cạnh, nghĩ nếu Phó Kiêu đối xử thân thiện với tình địch như vậy, có lẽ lần này hắn sẽ không làm gì đâu.

Vừa nghĩ xong, cậu đã thấy Phó Kiêu tiến lên hai bước, nhẹ nhàng lấy khoác đắp trên người Độ Niệm ra, rồi lấy áo khoác của mình phủ lên người y.

Sau đó, hắn ném chiếc áo khoác của Thịnh Văn Nhiên xuống dưới ghế.

***

Cm anh :)))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.