Nhìn bóng người ngày càng xa, cuối cùng biến mất sau cánh cửa, Phó Kiêu nắm chặt tay, móng tay ghì vào lòng bàn tay thành những vết hằn sâu.
Vừa nghe Độ Niệm nói bọn họ đã không còn khả năng nữa, trong lòng hắn nhất thời mất khống chế, nhưng lý trí lại ép hắn tránh đi ánh mắt của Độ Niệm.
Nhưng dù vậy, bàn tay nắm chặt của Phó Kiêu vẫn run rẩy không thể kiểm soát.
Hắn dường như lại cảm nhận được sự bất lực đó, giống như đời trước khi nhìn thấy Độ Niệm đứng trên sân thượng, hắn cố gắng nắm lấy nhưng vô ích, nhìn Độ Niệm biến mất trước mắt mình.
Cảm giác này khiến hắn hoảng loạn không dừng lại được.
Nếu như, nếu như có thể khiến Độ Niệm chỉ có một mình hắn thì tốt biết mấy.
Phó Kiêu ngẩn ngơ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào vết thương đang chảy máu trong lòng bàn tay.
Nhưng hắn không thể trói buộc Độ Niệm vào bên mình được nữa.
Kiếp trước hắn đã cố gắng trói buộc Độ Niệm, cuối cùng lại ép y đi đến bước cá chết lưới rách, sự thống khổ đó, hắn không dám thử lại lần nữa.
Phó Kiêu chậm rãi khép lại lòng bàn tay, xua tan ý nghĩ bốc đồng ra khỏi đầu.
Hắn không thể một lần nữa tổn thương Độ Niệm.
Thời gian nghỉ giải lao sắp kết thúc, Độ Niệm mới quay lại chỗ ngồi.
Vừa rồi y không muốn đối mặt với Phó Kiêu, nên đi ra ngoài sân vận động hít thở không khí trong lành, sau khi bình tĩnh lại mới đi vào.
Không ngờ Phó Kiêu vẫn còn ngồi trên ghế.
Độ Niệm có chút kinh ngạc, y cho rằng sau khi nói thẳng như vậy, người kiêu ngạo như Phó Kiêu sẽ không muốn tiếp tục ở lại.
Đứng cách đó không xa một lúc, y mới bước về chỗ ngồi, ngồi xuống như không có chuyện gì xảy ra.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, nửa sau của màn trình diễn rất nhanh lại bắt đầu, Độ Niệm không để ý tới ánh mắt nóng rực bên cạnh, tập trung nhìn về sân khấu.
Không khí trong sân vận động bị đốt cháy sôi động, nhưng hai người ngồi ở hàng ghế tốt nhất lại không hề đặt sự chú ý vào nó.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nhân viên mở cửa sắp xếp cho khán giả trật tự rời khỏi, điện thoại của Độ Niệm rung lên.
Y nhấc máy, nghe thấy Thịnh Văn Nhiên bảo y vào hậu trường, sau đó cùng nhau rời đi bằng lối đi đặc biệt.
"Được, anh nên vào bằng đường nào?" Độ Niệm đứng dậy cùng đám người, nhìn xung quanh.
Đèn trong sân vận động vẫn chưa được bật lên, xung quanh tối om, y không biết vào hậu trường bằng đường nào.
Nhưng đầu bên kia điện thoại rất lâu không có người trả lời, chỉ có thể nghe thấy rất nhiều tạp âm.
Độ Niệm hơi cau mày: "Văn Nhiên?"
Chờ một lúc vẫn không có người lên tiếng, y vừa định cúp máy gọi lại thì cổ tay chợt bị ai đó giữ lại.
Bàn tay rất ấm áp, nắm chặt lấy cổ tay y, bao phủ làn da y bằng hơi ấm.
Độ Niệm giật mình, vô thức muốn vùng ra thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai: "Là em đây."
Độ Niệm quay lại thì thấy Thịnh Văn Nhiên đang đội chiếc mũ vành thấp, nhân lúc ánh đèn mờ ảo mà chạy đến đây.
Thấy y nhìn sang, Thịnh Văn Nhiên nháy mắt với y, nói: "Mau theo em."
Độ Niệm không ngờ cậu lại dám xuất hiện ở nơi có nhiều người như vậy, y còn khẩn trương hơn cậu: "Sao em lại đến đây?"
"Chẳng phải anh không biết đường sao? Em tới đón anh." Thịnh Văn Nhiên nhún vai.
Độ Niệm sợ cậu bị nhận ra nên không nói thêm gì nữa, ra hiệu cho cậu nhanh chóng dẫn đường.
Thịnh Văn Nhiên đè mũ càng thấp xuống, kéo y đi về phía bên sang trái.
Khi đi ngang qua chỗ ngồi bên cạnh, Độ Niệm cảm giác được góc áo của mình bị kéo nhẹ.
Y quay đầu lại, thấy Phó Kiêu đang cụp mắt xuống, khuôn mặt vẫn không chút huyết sắc.
Giống như cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác của y.
Cảm nhận được bước chân Độ Niệm dừng lại, Thịnh Văn Nhiên kỳ quái quay đầu lại: "Sao vậy?"
Chiếc mũ đè thấp che khuất một nửa tầm nhìn của cậu, cậu chỉ có thể nhìn thấy sàn nhà và đôi chân Độ Niệm, không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Không có gì." Độ Niệm lắc đầu.
Có lẽ chỉ là quần áo bị vướng vào ghế, hoặc là do y tưởng tượng.
Độ Niệm không nghĩ nữa, theo Thịnh Văn Nhiên rời khỏi.
(Đọc truyện tại wattpad nvting)
Và đến hậu trường, Thịnh Văn Nhiên dẫn Độ Niệm vào phòng nghỉ của mình, sau khi thay trang phục biểu diễn xong, cậu tẩy trang rồi gấp quần áo cẩn thận.
"Em đi trả quần áo cho ban tổ chức, anh ở đây đợi em nhé." Thịnh Văn Nhiên nói với Độ Niệm rồi xoay người đi ra ngoài.
Phòng nghỉ cách âm không tốt lắm, ngồi trong phòng, Độ Niệm vẫn có thể nghe được tiếng nói chuyện không ngừng bên ngoài.
Dường như họ chỉ tình cờ đi ngang qua, âm thanh có chút mơ hồ, Độ Niệm cũng không có hứng thú nghe trộm, cho đến khi ngoài cửa vang lên hai giọng nói rõ ràng.
Hai người dường như đang đứng trước cửa, cánh một cánh cửa mỏng có thể nghe rõ tiếng nói chuyện.
"Còn muốn đi vào chào hỏi cậu ta sao? Cậu ta mới ra mắt bao lâu chứ, anh không thấy mất mặt à?"
"Ai bắt cô đi theo tôi?" Giọng nói còn lại có chút không kiên nhẫn, hơi dừng một chút, sau đó thần bí nói: "Cô có biết người đứng sau thằng nhóc đó là ai không?"
"Cậu ta có người chống lưng? Chẳng phải cậu ta còn chưa ký hợp đồng với công ty nào sao?"
"Không có người chống lưng mà có thể thành công như vậy sao? Ngoài kia có biết bao nhiêu người muốn kéo cậu ta xuống đấy!" Người kia cường điệu, lại hỏi: "Biết ai đang giúp cậu ta không?"
Người kia tò mò: "Ai vậy?"
Độ Niệm nghe được bọn họ đang nói về Thịnh Văn Nhiên, nhíu mày đi vài bước về phía cửa, muốn nghe rõ những lời tiếp theo của người nọ.
"Là người đó đó!" Người kia trả lời lấp lửng, bị người còn lại thúc giục mới thấp giọng nói ra một cái tên.
"Cái gì?" Người kia sửng sốt nói: "Ngài Phó sao có thể..."
"Suỵt, nhỏ giọng chút!" Tiếng thốt lên đầy kinh ngạc bị cắt ngang, hai người nọ nhận ra không thể thảo luận chuyện này ở đây nên cũng không tiếp tục nữa.
Bên ngoài yên tĩnh trở lại, Độ Niệm ngẩn người đứng sau cánh cửa, vẫn đang suy nghĩ về lời hai người nọ.
Nếu không phải đối phương lặp lại cái tên đó, y sẽ cho là lỗ tai mình có vấn đề, nếu không làm sao ở nơi này lại có thể nghe được tên Phó Kiêu.
Ý của người nọ là, Phó Kiêu đang giúp đỡ Thịnh Văn Nhiên?
Phản ứng đầu tiên của Độ Niệm chính là người ngoài cửa ngoài đang nói dối.
Y biết Phó Kiêu có thái độ thù địch như thế nào với Thịnh Văn Nhiên, y không tin Phó Kiêu sẽ sẵn lòng giúp đỡ Thịnh Văn Nhiên, Phó Kiêu cũng không có lý do gì để giúp đỡ Thịnh Văn Nhiên.
Nhưng bây giờ nhìn lại, sự nghiệp của Thịnh Văn Nhiên trong thời gian này quả thực vô cùng thuận lợi, không còn có thể giải thích bằng vận may hay thực lực nữa.
Nhưng tại sao Phó Kiêu lại muốn giúp đỡ Thịnh Văn Nhiên? Hắn đang suy tính chuyện gì? Hay đây là một trong những thủ đoạn của hắn?
Còn không đợi Độ Niệm suy nghĩ thêm, nhưng bên ngoài lại truyền đến âm thanh, còn mơ hồ nghe được giọng nói của Thịnh Văn Nhiên.
Thịnh Văn Nhiên trả xong quần áo đã quay lại, thấy hai người đang đứng ở cửa liền bối rối chào hỏi.
Hai người kia cùng Thịnh Văn Nhiên trao đổi vài câu khô khan rồi rời đi.
Cửa bị đẩy ra, Thịnh Văn Nhiên từ bên ngoài đi vào, mỉm cười với Độ Niệm: "Chúng ta về thôi."
Cậu nhận ra vẻ mặt Độ Niệm có gì đó không ổn, dừng lại, khẩn trương hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Độ Niệm còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi. Tuy rằng không biết mục đích của Phó Kiêu là gì, nhưng y không khỏi nghĩ tới lời người đàn ông ngoài cửa vừa nói.
Mặc dù Thịnh Văn Nhiên rất có thực lực, nhưng như người đó vừa nói, có quá nhiều người muốn kéo cậu xuống. Nếu không có người chống lưng, cậu không thể dễ dàng đạt được thành công như hiện tại.
Hiện tại xem ra Thịnh Văn Nhiên còn chưa biết chuyện này, nếu biết, cậu nhất định sẽ không nguyện ý tiếp nhận sự giúp đỡ của Phó Kiêu.
Về phần Phó Kiêu, mặc kệ mục đích của hắn là gì, những chuyện hắn làm đều mang lại lợi ích cho họ, Độ Niệm tạm thời không muốn để ý tới.
"Sao, sao vậy?" Thịnh Văn Nhiên thấy Độ Niệm chỉ nhìn mình mà không nói gì, tự dưng có chút hoảng hốt.
"Không sao đâu." Độ Niệm quay mặt đi, "Trở về thôi."
Thịnh Văn Nhiên dẫn y rời khỏi bằng lối VIP, dọc đường gặp rất nhiều người, Độ Niệm nhận ra những gương mặt thường xuyên xuất hiện trên TV.
Y không có hứng thú với những người đó, nhưng những người đó rõ ràng rất tò mò về y, thường xuyên quay đầu đánh giá y.
Thịnh Văn Nhiên chưa từng có trợ lý hay quản lý, bây giờ lại xuất hiện một người bên cạnh, nhìn không giống quản lý mà càng giống nghệ sĩ hơn.
Nhưng trong cái vòng này không có người nào mà họ không quen, điều đó chứng tỏ người này không phải là nghệ sĩ.
Những người đó tò mò nhìn y, đồng thời âm thầm suy đoán thân phận Độ Niệm, ánh mắt càng ngày càng lộ liễu.
Độ Niệm đang đi, bỗng nhiên một chiếc mũ còn sót lại chút hơi ấm đội lên đầu y.
Y sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy Thịnh Văn Nhiên đang nghiêm mặt nhìn những người xung quanh, sau đó giúp y kéo thấp vành mũ xuống.
Là Thịnh Văn Nhiên đang giúp y che chắn khỏi những ánh mắt đánh giá đó.
Thực ra y không quan tâm lắm đến những người đó, nhưng y cũng không từ chối. Sau khi ra khỏi sân vận động, y muốn trả lại chiếc mũ cho Thịnh Văn Nhiên.
"Anh đội đi." Thịnh Văn Nhiên không nhận, rõ ràng vẫn đang bận tâm những người xung quanh..
Cậu cảm thấy có chút tự trách, lúc đầu chỉ nghĩ muốn Độ Niệm đến xem mình biểu diễn, không ngờ lại mang đến phiền phức cho y.
Độ Niệm hơi do dự: "Vậy em thì sao?"
Bên ngoài có rất nhiều khán giả, Thịnh Văn Nhiên mà bị nhận ra e rằng sẽ càng phiền phức hơn.
Thịnh Văn Nhiên tùy ý kéo mũ áo len đội lên, từ trong túi áo lấy ra một chiếc khẩu trang màu đen đeo vào: "Như này sẽ không có ai nhận ra đâu."
Độ Niệm không khỏi bật cười. Hai người đều che che đậy đậy, sợ là sẽ càng gây thêm sự chú ý.
Nhưng y không nói gì thêm, cùng Thịnh Văn Nhiên bước ra ngoài.
Buổi biểu diễn mới kết thúc không lâu, bên ngoài mọi người còn chưa giải tán, một số fan hâm mộ đang ngồi xổm bên ngoài còn mang theo máy ảnh.
Thấy có người bước ra, các fan lập tức rướn cổ lên nhìn. Tuy không nhận ra là ai nhưng họ vẫn kích động đứng lên, dù có nhân viên bảo vệ cản lại nhưng vẫn có một số fan giơ máy ảnh lên chụp ảnh hai người.
Độ Niệm bị ánh sáng flash làm chói mắt, giây tiếp theo, tay y bị người kéo lấy.
Thịnh Văn Nhiên không nhìn người hâm mộ, nắm tay y chạy nhanh về hướng khác. Gió thổi qua tai y, để lại âm thanh ồn ào ở phía sau.
Mãi cho đến khi đến bên đường họ mới dừng lại.
Độ Niệm quay đầu lại nhìn một chút, cởi mũ ra, trên trán có mấy sợi tóc hơi rối, khuôn mặt có chút đỏ bừng.
Y lấy tay chải lại tóc, mỉm cười nhìn Thịnh Văn Nhiên: "Chạy cũng nhanh đấy."
Lỗ tai Thịnh Văn Nhiên không hiểu sao có chút đỏ lên, sau đó mới phản ứng lại buông tay ra, lén lút nhìn quanh: "Xe em vừa gọi chắc cũng tới rồi."
Độ Niệm không phát hiện có gì không đúng, nhìn quanh thì thấy một chiếc ô tô màu đen đỗ bên kia đường.
Bóng tối làm y nhìn không rõ lắm, lúc đang định hỏi Thịnh Văn Nhiên có phải là chiếc xe kia không thì lại nghe Thịnh Văn Nhiên nói: "Bên kia."
Y nhìn theo hướng Thịnh Văn Nhiên chỉ, thấy một chiếc ô tô màu trắng khác đang đỗ chéo đối diện họ.
"Qua đó thôi anh." Thịnh Văn Nhiên đi phía trước băng qua đường, vết đỏ trên vành tai dường như vẫn chưa tan.
Khi đi ngang qua chiếc xe màu đen, Độ Niệm bỗng có cảm giác như đang bị theo dõi. Y liếc nhìn qua cửa sổ xe, nhưng lại nhìn không rõ.
Bên kia, Thịnh Văn Nhiên đã đi tới chiếc xe màu trắng, mở cửa ghế sau cho y.
Độ Niệm cũng không nghĩ nhiều nữa, ngồi vào trong xe.
Khi chiếc xe chở Độ Niệm biến mất ở cuối đường, cửa sổ xe đen từ từ hạ xuống.
Cổ áo vẫn luôn gọn gàng của Phó Kiêu có chút lộn xộn, bàn tay để trên vô lăng kẹp một điếu thuốc, ánh mắt nặng nề nhìn về phương hướng chiếc xe rời đi.
Cảnh tượng vừa rồi giữa hai người họ giống như một cái gai đâm sâu vào trái tim hắn.
Độ Niệm khi còn ở bên cạnh hắn rất hiếm khi có tinh thần như vậy.
Rõ ràng hắn là người đầu tiên quen biết Độ Niệm, nhưng lại thua một người xuất hiện sau hắn rất lâu, nếu lúc đó hắn biết quý trọng thì đã không đẩy Độ Niệm vào tay người khác.
Độ Niệm sẽ không nhảy xuống từ trên cao như vậy chỉ để trốn thoát khỏi hắn.
Mặt đất cứng như vậy, lúc ngã xuống chắc em ấy đau lắm.
Trái tim Phó Kiêu đau nhói, tàn thuốc rơi xuống làm bỏng tay nhưng hắn vẫn không có cảm giác. Hắn ấn điếu thuốc lên vô lăng, lớp da đắt tiền bị cháy thành một vết đen.
Trời đêm bao trùm, chiếc xe màu đen gần như hòa vào màn đêm, như thể sắp bị màn đêm nuốt chửng.
(Đọc truyện tại wattpad nvting)
***
Từ sau khi trở về từ buổi biểu diễn, Độ Niệm vẫn có chút sợ hãi, lo lắng ngày hôm đó Thịnh Văn Nhiên bị nhận ra, sẽ truyền ra một số tin đồn không hay.
Y chú ý đến tin tức giải trí trong mấy ngày, mặc dù có rất nhiều tin tức về buổi biểu diễn hôm đó, nhưng may mắn không có tin tức tiêu cực nào về Thịnh Văn Nhiên, lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Ngày tháng trôi qua, thời tiết dần trở nên nóng bức.
Để không bị người khác nhận ra, khi ra ngoài Thịnh Văn Nhiên luôn trùm kín mít, một chút da thịt cũng không lộ ra.
Có nhiều người trong khu dân cư từng thấy Thịnh Văn Nhiên, nhưng sau khi biết cậu nổi tiếng đều không gặp lại cậu, đều cho rằng cậu đã chuyển đi rồi, nên cũng không truyền ra tin tức cậu sống ở đây.
Chỉ là trời ngày càng nóng, nếu Thịnh Văn Nhiên cứ trùm kín như vậy sẽ càng thu hút sự chú ý, sau này ra ngoài sẽ càng phiền phức.
Cân nhắc điều này, họ trả phòng ở khu dân cư, chuyển đến một tiểu khu cao cấp có tính bảo mật tốt hơn.
Độ Niệm mấy tháng nay được thăng chức, tiết kiệm được không ít tiền, thu nhập của Thịnh Văn Nhiên lại càng khoa trương, chuyện mua nhà đã không làm khó được họ.
Lúc đầu Thịnh Văn Nhiên muốn mua nhà bằng tiền của mình, cậu cũng không để ý đến chuyện ghi tên ai trên giấy chứng nhận tài sản.
Nếu lúc đó không có Độ Niệm cưu mang cậu ở nước S, giờ có lẽ cậu vẫn đang ngủ ngoài đường.
Nhưng Độ Niệm cân nhắc chuyện bọn họ sẽ không sống ở đây lâu nên không cho Thịnh Văn Nhiên trực tiếp mua nhà, hai người cùng nhau thuê một căn là được rồi.
Thịnh Văn Nhiên luôn tôn trọng lựa chọn của Độ Niệm, lần này cũng nghe theo y.
Sau khi chuyển đến tiểu khu cao cấp, Thịnh Văn Nhiên ra ngoài dễ dàng hơn rất nhiều. Ở đây có rất nhiều người nổi tiếng sinh sống nên không ai quan tâm đến thân phận của cậu, cũng không cần lo lắng có tay săn ảnh xuất hiện gần đó.
Tiểu khu gần trung tâm thành phố nhưng lại cách xa nơi Độ Niệm làm việc nên y chấp nhận đề nghị của công ty chuyển về trụ sở chính.
Trụ sở của trung tâm huấn luyện lớn hơn chi nhánh rất nhiều, một mảnh đất lớn ngay trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng.
Khi Độ Niệm thích ứng với công việc ở trụ sở cũng là lúc sắp đến kỳ nghỉ hè.
Khoảng thời gian trước kỳ nghỉ hè là khoảng thời gian nhàn nhã nhất của trung tâm huấn luyện, nhưng khi nghỉ hè đến cũng là lúc bận rộn nhất nên mọi người sẽ tận dụng khoảng thời gian này để thư giãn.
Độ Niệm vừa kết thúc tiết học cuối cùng ngày hôm đó, giáo viên lớp bên cạnh đã tới tìm y.
Giáo viên cố ý đợi tất cả học sinh về hết mới đến gần nháy mắt hỏi y: "Thầy Độ, ngày mai có muốn cùng chúng tôi đi thư giãn chút không?"
Độ Niệm đang thu dọn đồ đạc học sinh để lại trong phòng tập, thuận miệng đồng ý: "Được thôi, định đi đâu vậy?"
"Đương nhiên là đi nơi mà người lớn nên đi." Thầy giáo nửa đùa nửa thật đùa giỡn, sau đó hạ giọng nói với y: "Bọn tôi định đến quán bar mới mở gần đây uống một chút."
Khi Độ Niệm mới đến trụ sở, y có chức vụ cao hơn bọn họ. Lúc đầu, những đồng nghiệp khác cũng ngại tiếp túc với y, nhưng sau đó họ phát hiện Độ Niệm rất hòa đồng, cũng bắt đầu lôi kéo y vào mọi hoạt động dù lớn hay nhỏ.
Độ Niệm nghe xong lời nói của thầy giáo nọ, dừng lại một chút.
Thầy giáo tưởng y không uống được rượu nên vỗ vai y: "Đừng lo, không uống được thì đừng uống, ngồi cạnh nhìn bọn tôi uống cũng được."
Độ Niệm mỉm cười: "Được thôi, ngày mai gặp."
"Mai gặp!" Thầy giáo vui vẻ vẫy tay rồi rời đi.
(Đọc truyện tại wattpad nvting)
Sau khi về nhà, Độ Niệm nói ngày mai y sẽ cùng đồng nghiệp đi quán bar, Thịnh Văn Nhiên lập tức nói sẽ đưa y đến đó.
Gần đây cậu mua một chiếc xe mới, nhưng vì lịch trình nên luôn có tài xế lái xe đưa đón, vẫn chưa có cơ hội tự lái xe, ngày mai rảnh nên muốn đưa Độ Niệm đi.
Cậu líu ríu một hồi lâu, Độ Niệm đành phải đồng ý, kèm thêm một lời cảnh cáo: "Cẩn thận đấy, đừng để bị chụp lại ở nơi như quán bar."
"Em biết mà!" Thịnh Văn Nhiên mấy tháng nay đã phát triển năng lực tránh né các tay săn ảnh, rất tự tin mình sẽ không bị chụp lại.
Vì thế ngày hôm sau Độ Niệm lên xe của Thịnh Văn Nhiên.
Chiếc xe chạy êm ái ra khỏi bãi đậu xe. Radio trên xe đang phát tin tức mới nhất, Thịnh Văn Nhiên ngâm nga một bài hát, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.
Tuy biết bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong xe, nhưng Độ Niệm vẫn có chút lo lắng hỏi: "Em có nên đeo thêm cái kính râm vào không?"
Thịnh Văn Nhiên nghẹn lời, quay đầu lại nhìn y với ánh mắt ai oán: "Trời đã tối rồi, giờ này ai lại đeo kính râm?"
Hình ảnh Thịnh Văn Nhiên đeo kính râm trong đêm tối hiện lên trong đầu Độ Niệm, cảnh tượng này quả thực có chút buồn cười, y không nhịn được bật cười.
Thịnh Văn Nhiên đang định nói thêm gì đó thì một cái tên quen thuộc đột nhiên vang lên từ radio khiến cả hai người trong xe đều sững lại.
Không biết chuyển đến phần tin tức kinh doanh từ lúc nào, phát thanh viên đang thảo luận về những thay đổi gần đây trong giới doanh nghiệp, tự nhiên cũng đề cập đến một người gần đây đang được chú ý.
Hai người họ im lặng một lúc, Thịnh Văn Nhiên mới nhớ ra tắt radio, trong xe mới hoàn toàn yên tĩnh.
Vẻ mặt Độ Niệm không chút thay đổi, nhưng Thịnh Văn Nhiên vẫn có chút khó chịu.
Cậu không biết mấy tháng trước Phó Kiêu đã tới xem buổi biểu diễn, cậu chỉ biết người này đã lâu không xuất hiện trước mặt Độ Niệm, khó khăn lắm y mới quên đi những chuyện không tốt đó, bây giờ lại nhắc đến làm y nhớ lại.
Nếu biết trước thì cậu đã không bật radio rồi.
Độ Niệm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trong lòng cũng không có cảm giác gì, chỉ là tin tức bỗng nhắc đến tên Phó Kiêu làm y nhớ đến người đó mà thôi.
Kể từ buổi biểu diễn đó Phó Kiêu đã không xuất hiện trước mặt y. Độ Niệm còn tưởng rằng hắn đã hiểu được những gì y nói, nhưng y lại phát hiện không phải vậy.
Mặc dù bản thân Phó Kiêu không xuất hiện trước mặt y, nhưng y có thể cảm nhận được Phó Kiêu vẫn luôn chú ý đến mình.
Giống như cách đây không lâu, y và Thịnh Văn Nhiên muốn thuê nhà trong tiểu khu cao cấp, ban đầu họ cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Có rất ít người muốn cho thuê nhà ở tiểu khu cao cấp. Hầu hết mọi người thà bỏ trống nhà còn hơn cho thuê. Tính an toàn bảo mật của tiểu khu rất tốt, muốn thuê nhà trong đó rất khó. Cho dù có người nguyện ý cho thuê thì việc dọn vào trong cũng gặp rất nhiều khó khắn.
Lúc Độ Niệm định nghĩ cách khác thì người phụ trách tiểu khu đột nhiên liên lạc với y, nói rằng có người trong khu muốn cho thuê nhà, còn sẵn sàng bảo lãnh để họ có thể dọn vào ở thuận lợi.
Lúc đó Thịnh Văn Nhiên không tiện ra ngoài, Độ Niệm không kịp suy nghĩ nhiều đã đi ký hợp đồng, có thỏa thuận giấy trắng mực đen, y cũng không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
Sau khi y và Thịnh Văn Nhiên chuyển đến đó, người phụ trách có đến hỏi họ có cần giúp đỡ không, trước khi đi còn nói chuyện thêm vài câu.
Sau khi người phụ trách đi rồi, Độ Niệm liền ra ngoài vứt rác, phát hiện người nọ vẫn chưa đi hẳn, đang đứng ở đầu cầu thang gọi điện.
Dù không nhìn thấy người ở đầu bên kia điện thoại nhưng người phụ trách vẫn gật đầu cúi chào: "Trợ lý Diệp ngài yên tâm, mọi việc ngài Phó căn dặn đều đã làm xong. Không phiền phức, không phiền phức, ngài khách sáo quá!"
Độ Niệm đứng ở cửa im lặng hồi lâu, cho đến khi người phụ trách gọi điện thoại xong mới rời đi.
Lúc đó y đã nghĩ đến việc trả lại căn nhà, nhưng cuối cùng lại giả vờ như không biết, tiếp tục sống ở đó.
Họ đã ký hợp đồng và trả tiền thuê nhà, không cần phải vì lý do chủ nhà là ai mà làm khó bản thân.
Chỉ là y không ngờ Phó Kiêu lại làm việc tốt không để lại tên như vậy. Nếu không nghe thấy cuộc điện thoại đó, y sẽ không bao giờ biết chuyện nhà cửa còn liên quan đến Phó Kiêu. Nhưng biết rồi thì sao chứ?
Xe dừng lại trước cửa quán bar, Độ Niệm thu hồi suy nghĩ, tháo dây an toàn.
"Trên đường về cẩn thận nhé, đến nhà thì nhắn tin cho anh."
"Vâng, anh chơi vui vẻ nhé." Thịnh Văn Nhiên mỉm cười vẫy tay với y.
Độ Niệm đẩy cửa xe bước xuống, vừa tới cửa quán bar đã có người đè lại vai anh.
(Đọc truyện tại wattpad nvting)
"Thầy Độ, thầy đến sớm thế."
Sau khi chào hỏi, người đàn ông bỗng nhận ra dùng xưng hô như vậy vào dịp này không thích hợp lắm, vội vàng đổi lời: "Độ Niệm, ai đưa anh đến thế? Sao tôi thấy quen quen vậy?"
Tuy rằng nói vậy, nhưng thật ra anh ta cũng không thấy rõ lắm, chỉ là lúc Độ Niệm mở cửa xe có nhìn thoáng qua, hơn nữa trời đã tối nên cũng chỉ nhìn thấy một đường nét thô sơ.
Độ Niệm thản nhiên cười nói: "Bạn của tôi thôi."
Người đàn ông "Ồ" một tiếng dài rồi trêu chọc: "Quan hệ hai người tốt quá, muộn thế này rồi còn đưa anh đến đây."
Độ Niệm mỉm cười đáp lại anh ta, không dấu vết chuyển chủ đề, vừa đi vào quán bar vừa nói chuyện.
Lúc này, quán bar đã bắt đầu trở nên sôi động, vì quán mới mở có khuyến mãi đặc biệt nên việc kinh doanh lại càng phát đạt.
Đồng nghiệp bên cạnh xoa xoa đôi tai tê dại vì tiếng nhạc ngay khi bước vào, bịt tai lại đi vào trong.
Độ Niệm mặc dù đã rất quen thuộc với quán bar, nhưng đã lâu không đến nên vẫn có chút không quen.
Họ đi qua đám đông hỗn loạn, tìm thấy ghế lô đã đặt trước, hầu hết những người khác đã ngồi ở đó, nồng nhiệt chào đón họ ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống đã có người trêu chọc: "Thầy Độ nể mặt quá, không uống được mà vẫn đến chơi với chúng ta."
Độ Niệm biết vị thầy giáo hôm qua đã nói trước với bọn họ nên cũng không giải thích nhiều, chỉ cười nói: "Một hai ly thì vẫn uống được."
Quán bar đông đúc bận rộn, bọn họ trò chuyện được một lúc mới có người phục vụ mang thực đơn đồ uống đến.
Mặc dù là đến quán bar để thư giãn, nhưng hầu hết họ đều không phải là khách quen ở quán bar, quán bar này còn mới mở nên họ không quen thuộc lắm với tên các loại rượu, mỗi người đành tuỳ tiện gọi một ly.
Độ Niệm cầm lấy menu, lật ngẫu nhiên hai trang rồi gọi ly rượu đặc trưng ở đây, nhưng thay rượu base bằng loại y thường uống.
Khi đặt menu xuống, y nhận ra mọi người trong bàn đều đang nhìn mình.
Thầy giáo mời y đến quán bar nhìn y từ trên xuống dưới với ánh mắt hoài nghi: "Anh là khách quen của quán bar đúng không? Hôm qua anh lừa tôi đúng không?"
Động tác gọi rượu vừa rồi của y vô cùng điêu luyện, dường như không phải lần đầu tiên.
Độ Niệm không có ý định để người khác biết mình từng làm việc ở quán bar, nửa đùa nửa thật trả lời: "Hôm qua ôn bài trước rồi."
May mắn họ không để ý đến vấn đề này nữa, nhanh chóng chuyển sang những chủ đề khác.
Sau khi rượu được phục vụ, hứng thú của mọi người dâng cao hơn hơn, bắt đầu trò chuyện sôi nổi.
Không biết đã uống bao lâu, một trong số họ đột nhiên đứng dậy, líu nhíu rằng phải gọi điện cho vợ báo hôm nay về muộn.
Lúc này Độ Niệm mới nhớ ra, Thịnh Văn Nhiên vẫn chưa gửi tin nhắn cho y.
Nơi này không xa nhà lắm, đáng lẽ giờ này phải về đến nơi rồi, vậy mà giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Y đứng dậy nói: "Tôi cũng ra ngoài gọi điện thoại."
Nhạc trong quán bar quá to, ghế lô của họ cách xa cửa ra vào, muốn ra ngoài phải đi qua sàn nhảy, vì vậy Độ Niệm định đến phòng vệ sinh gần đó.
Khi đi ngang qua một ghế lô, y bỗng nghe thấy có người gọi tên mình.
Gặp người quen ở quán bar không phải chuyện tốt. Độ Niệm do dự một lát rồi quay lại, nhìn thấy một khuôn mặt không quen thuộc lắm.
Y suy nghĩ một lúc mới nhớ ra người đàn ông này là phụ huynh của một trong những học sinh của mình. Vì hắn ta còn khá trẻ nên lần đầu gặp y còn lo lắng là người lạ nguỵ trang phụ huynh học sinh. Sau đó mới biết người này là thực ra là anh trai của học sinh.
Gặp phụ huynh học sinh trong quán bar là một việc khá ngại ngùng, nhưng hắn ta dường như không nhận ra, thậm chí còn vẫy tay chào y.
Độ Niệm không còn cách nào khác đành phải dừng lại, gật đầu với hắn: "Thật trùng hợp."
"Thầy Độ, thầy đi một mình à? Đến uống một ly nhé?" Người đàn ông giơ ly rượu về phía y.
Đã gặp nhau ở quán bar mà lấy lý do không biết uống rượu để từ chối thì cũng khá không nể mặt. Nhưng Độ Niệm đang vội gọi cho Thịnh Văn Nhiên, đành phải từ chối: "Tôi đến đây với bạn, hiện không tiện lắm..."
"Thầy Độ không nể mặt tôi sao?"
Độ Niệm mím môi, có chút không vui, nếu như người này không phải phụ huynh học sinh mình, y căn bản không thèm giải thích mà rời đi luôn.
Những người khác trong ghế lô đều nhìn chằm chằm Độ Niệm, thấy y từ đầu đến cuối đều ôn hoà, cho rằng y là mục tiêu dễ xơi, bắt đầu có chút rục rịch.
Người đàn ông nhướng mày, cầm menu rượu trên bàn đưa cho Độ Niệm: "Thầy Độ, muốn gọi gì thì gọi, tôi mời."
Những người khác trong ghế lô huýt sáo, có người còn muốn đưa tay ra kéo y.
Độ Niệm lui về sau một bước, tránh tay người nọ. Y không muốn phát sinh tranh chấp ở chỗ này, cũng không muốn gặp phiền toái, chỉ có thể đè nén tức giận nói: "Lần sau đi, hôm nay tôi còn có việc."
Những người kia phát hiện y đang cố kỵ gì đó, càng thêm không kiêng nể gì, có hai người đứng dậy, cầm ly rượu đầy đi về phía y.
Độ Niệm nắm chặt nắm đấm, biết rõ nếu tiếp tục từ chối sẽ có hậu quả thế nào. Trước đó, một giáo viên tại trung tâm huấn luyện đã có mâu thuẫn riêng với phụ huynh, sau khi bị phụ huynh khiếu nại đã mất việc.
Y mới chuyển đến trụ sở chính, còn rất hài lòng với công việc hiện tại, không muốn bị ảnh hưởng bởi những việc như vậy.
Độ Niệm ngẩng đầu, lạnh lùng liếc nhìn hai người đang đi về phía mình.
Từ chối theo bất kỳ cách nào cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của y, vậy thì cứ nghĩ xem đánh vào đâu thì càng đau lại càng dễ trút giận.
Đúng lúc hai người đàn ông sắp bước gần, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt y, che khuất ánh mắt chòng chọc của hai người nọ.
Trong không khí đục ngầu, Độ Niệm ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, hơi giật mình.
Phó Kiêu không quay lại nhìn y mà lạnh lùng ra lệnh cho nhân viên bảo vệ đang chạy tới: "Đuổi bọn họ ra ngoài."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]