Chương trước
Chương sau
Editor: Stop

***

Thấy Độ Niệm tới gần, Thịnh Chí Ninh vô thức lùi về phía sau một bước.

Không biết có phải do gã hiểu sai hay không, nhưng khi Độ Niệm nhắc đến tên Phó Kiêu, y không có sợ hãi như người khác, khiến gã không thể nắm chắc.

Mối quan hệ giữa Độ Niệm và Phó Kiêu có thật sự như gã nghĩ không?

Thịnh Chí Ninh mím đôi môi khô khốc, dừng lại một chút, ngập ngừng hỏi: "Anh nói gì vậy?"

Vẻ mặt của gã không giống như giả vờ, Độ Niệm nhìn chằm chằm gã một hồi, lông mày hơi nhíu lại, y nhớ Phó Kiêu trước đó đã nói hắn không quen biết Thịnh Chí Ninh.

"Cậu quen Phó Kiêu không?"

Sắc mặt Thịnh Chí Ninh nhất thời cứng đờ.

Gã biết mối quan hệ giữa Độ Niệm và Phó Kiêu không hề đơn giản, cho dù nói dối cũng sẽ sớm bị bại lộ, chỉ có thể dời tầm mắt: "Có gặp qua mấy lần."

"Vậy lời cậu vừa nói là có ý gì?" Độ Niệm hơi nheo mắt, trong giọng nói có chút uy hiếp.

Thịnh Chí Ninh vừa rồi trông rất tự tin, như thể gã chắc chắn y sẽ sợ Phó Kiêu, nhưng y căn bản không sợ Phó Kiêu biết được chuyện gì.

Sắc mặt Thịnh Chí Ninh vừa xanh vừa trắng, cũng dần dần tỉnh táo lại.

Độ Niệm không hề tỏ ra sợ hãi, bởi vì mối quan hệ của y và Phó Kiêu hoàn toàn không như gã nghĩ, lời đe dọa vừa rồi của gã đương nhiên là vô dụng.

Chỉ là gã không thể nói ra suy đoán sai lầm đó, chỉ có thể tức giận ngậm miệng, gân xanh trên cổ cũng nổi lên.

Độ Niệm thấy Thịnh Chí Ninh đột nhiên im lặng, nghĩ đến lời gã vừa uy hiếp, suy nghĩ một hồi rất nhanh liền đoán ra.

Rất có thể Thịnh Chí Ninh nghĩ rằng y cùng Phó Kiêu là loại quan hệ đó, nên mới dùng Thịnh Văn Nhiên uy hiếp y, bắt y phải thỏa hiệp.

Đáng tiếc gã đã đoán sai, y cùng Phó Kiêu không có chẳng có liên quan gì, càng không nói đến loại quan hệ mà Thịnh Chí Ninh suy đoán.

"Tôi không quen Phó Kiêu, còn nữa, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."

Sau khi biết rõ điều mình muốn biết, Độ Niệm không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.

Tuy rằng y chán ghét người đời trước đã ra tay với Thịnh Văn Nhiên, lấy oán báo ơn với Thịnh gia, nhưng hiện tại Thịnh Chí Ninh còn chưa làm gì quá giới hạn pháp lý, y cũng không thể làm gì Thịnh Chí Ninh.

Độ Niệm xoay người rời đi không bao lâu, những hạt mưa trên bầu trời u ám cuối cùng cũng rơi xuống, làm ướt mặt đất từng chút một.

Thịnh Chí Ninh chậm rãi đứng thẳng người, vẻ mặt khó coi nhìn người đang đi xa, mở ô rồi biến mất ở góc đường.

Mưa trên đầu gã ngày càng nặng hạt, quần áo nhanh chóng ướt đẫm, sắc mặt ngày càng tái nhợt.

Mặc dù không muốn nhưng Thịnh Chí Ninh cũng không dám đuổi theo nữa.

Từ thái độ Độ Niệm vừa nhắc tới Phó Kiêu, có thể thấy được mối quan hệ giữa hai người phức tạp hơn gã tưởng tượng, gã không dám tùy ý làm loạn.

Không biết Độ Niệm dùng thủ đoạn gì mà có thể khiến người như Phó Kiêu ra tay giúp y, nếu là người khác thì đã sớm bị Phó Kiêu nuốt không nhả xương rồi.

Xem ra gã chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, không thể hành động hấp tấp.

Thịnh Chí Ninh nhìn lại lần cuối về hướng Độ Niệm biến mất, lên xe đậu bên đường rồi rời đi.

***

Độ Niệm về nhà, vào phòng tắm lấy khăn tắm lau nước mưa trên người.

Vừa rồi mưa không lớn, nhưng khi y vừa đi đến cửa chung cư đã chuyển thành mưa như trút nước, lúc này vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa tầm tã ngoài cửa sổ.

Ra đến phòng khách, y thoáng nhìn thấy chiếc ô nằm trên ghế sô pha, tay cầm khăn tắm khựng lại.

Sáng nay xem dự báo thời tiết, y đặc biệt nhắc nhở Thịnh Văn Nhiên đang chuẩn bị ra ngoài ghi hình nhớ mang theo ô.

Nhìn ngoài cửa sổ mưa ngày càng nặng hạt, Độ Niệm đi vào phòng tắm tắm nước nóng, tắm xong còn cố ý mở máy nước nóng, giữ nước nóng cho Thịnh Văn Nhiên.

Y vừa ngồi trên ghế sofa xem TV được một lúc thì nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa.

Độ Niệm không quay đầu lại, chỉ nhắc nhở: "Nước nóng được chuẩn bị xong rồi đó."

Nói xong, y nhìn về phía cửa, thấy Thịnh Văn Nhiên đứng ở cửa không ướt như y tưởng tượng, cả người khô ráo, chỉ có tóc hơi ướt.

Thịnh Văn Nhiên nhìn thấy ô trên bàn, nhớ ra sáng nay quên mang ô, ngượng ngùng sờ sờ mũi nói: "Em không bị dính mưa, hôm nay Tiểu Vinh chở em về."

Tiểu Vinh là nhân viên của tổ chương trình. Vì Thịnh Văn Nhiên không ký hợp đồng với công ty nào, cũng không có trợ lý bên cạnh, nên tổ chương trình đã giao Tiểu Dung giúp đỡ Thịnh Văn Nhiên, thuận tiện hỗ trợ lúc ghi hình.

Độ Niệm lúc này cũng nhớ tới chuyện này.

Thịnh Văn Nhiên gần đây rất nổi tiếng, tổ chương trình cũng rất coi trọng cậu, đúng là không lý nào để cậu bị dính mưa, nhỡ cảm lạnh thì phải làm sao?

Độ Niệm vốn lo cậu bị ướt, nhưng bây giờ xem ra, là y lo lắng quá mức.

Mặc dù không bị dính mưa, nhưng Thịnh Văn Nhiên vẫn đi tắm trước, lúc đi ra liền ngồi xuống bên cạnh Độ Niệm.

Trong tay còn có thứ gì đó, Độ Niệm tò mò liếc nhìn, hình như là một tấm vé.

Không đợi y hỏi, Thịnh Văn Nhiên đã lên tiếng trước: "Độ Niệm, cuối tuần sau anh có rảnh không?"

"Có chuyện gì sao?"

"Nếu anh rảnh, có thể đến xem em biểu diễn không?" Thịnh Văn Nhiên nhìn y một lúc, ánh mắt có chút lo lắng, không biết là căng thẳng vì buổi biểu diễn hay vì câu trả lời của Độ Niệm.

Cậu nói thêm: "Địa điểm ở gần đây, không xa đâu."

Độ Niệm biết, ngoài việc bận rộn ghi hình, Thịnh Văn Nhiên gần đây còn bận tập luyện vì tuần sau có buổi biểu diễn quan trọng.

Đó là buổi hòa nhạc có chủ đề từ thiện, có rất nhiều ca sĩ ngôi sao nổi tiếng được mời đến. Thịnh Văn Nhiên là người mới duy nhất được mời. Tuy cậu không biểu hiện ra, nhưng y có thể thấy được gần đây cậu rất áp lực.

"Được, anh sẽ đến." Nếu có thể giảm bớt áp lực cho Thịnh Văn Nhiên, y chắc chắn sẽ không từ chối.

Thịnh Văn Nhiên thở phào nhẹ nhõm, đưa tấm vé cho y: "Vậy em sẽ cho người đến đón anh."

Độ Niệm cầm lấy tấm vé, nhìn kỹ tên buổi hòa nhạc trên đó.

Tên của buổi hòa nhạc không xa lạ với y, mấy ngày gần đây y thường nhìn thấy trên nhiều bảng quảng cáo. Buổi hòa nhạc được tổ chức ở thành phố A, có rất nhiều ngôi sao nổi tiếng. Gần đây cũng có rất nhiều người hâm mộ từ nơi khác đến để ủng hộ.

Là người mới, thật sự không ngờ thời gian ngắn Thịnh Văn Nhiên lại có thể đứng trên sân khấu lớn như vậy.

Sau buổi hòa nhạc này, độ nổi tiếng của Thịnh Văn Nhiên chắc chắn sẽ tăng lên một tầm cao mới, Thịnh Chí Ninh sẽ không thể dễ dàng ra tay như đời trước nữa.

Độ Niệm nhìn tấm vé trong tay, có chút thất thần.

Có lẽ do nhiệm vụ đời trước quá khó khăn, nên độ khó của nhiệm vụ lần này đã giảm bớt.

Dù thế nào đi nữa, việc nhiệm vụ diễn ra suôn sẻ khiến tâm trạng y tốt hơn rất nhiều.

***

Chớp mắt, ngày diễn ra buổi hoà nhạc đã đến.

Độ Niệm lên xe do Thịnh Văn Nhiên sắp xếp, đến địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc từ rất sớm.

Tuy vẫn còn sớm, nhưng trước cửa sân vận động đã sôi động biển người.

Có nhiều người bình thường từ thành phố đến, cũng có cánh nhà báo phỏng vấn khắp nơi, còn có rất nhiều người hâm mộ của những nghệ sĩ khác nhau tụ tập lại, cầm biển cổ vũ nhiệt tình thảo luận.

Bên trong sân vận động vẫn đang diễn tập, tiếng nhạc đinh tai vang lên từng đợt, hòa lẫn với tiếng ồn ào bên ngoài khiến người ta hoa mắt chóng mặt.

Cách giờ vào cổng còn một đoạn thời gian, Độ Niệm nhìn xung quanh, dự định tìm một chỗ ít người đợi.

Vừa bước được hai bước về trước, y đã nghe thấy một giọng nói giận dữ: "Trả lại cho tôi, đó là vé của tôi!"

Giọng nói nghe có vẻ non nớt, nghe không có chút uy hiếp nào.

Độ Niệm hơi khựng lại, quay đầu nhìn.

Người vừa nói là một cậu thiếu niên tầm mười mấy tuổi, đang giận dữ trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, mặt đỏ bừng vì tức giận.

"Mày đang nói nhảm cái gì vậy? Tao không lấy vé của mày!" Người đàn ông trung niên hung tợn trừng mắt nhìn thiếu niên. Nhìn thấy người xung quanh bị thanh âm của thiếu niên thu hút, trong mắt gã hiện lên một tia hoảng sợ, quay người muốn rời đi.

"Nơi đó có camera, bây giờ tôi báo cảnh sát, xem ông còn chối kiểu gì!" Thiếu niên chỉ về phía sau gã đàn ông trung niên, sau đó lấy điện thoại ra chuẩn bị bấm số.

Độ Niệm nhìn theo hướng chàng trai chỉ, quả nhiên nhìn thấy một chiếc camera đang lấp loé ánh đỏ.

Y lại liếc nhìn lưng quần của gã đàn ông trung niên. Ở đó có một chiếc túi đeo hông phồng lên, khóa kéo chỉ mới kéo được một nửa, có thể thấy bên trong có rất nhiều vé.

Người bình thường sẽ không mua nhiều vé như vậy. Rõ ràng gã đàn ông trung niên này là người buôn vé*.

*Mọi người muốn để là "người buôn vé" hay "phe vé" hay "kẻ đầu cơ "? Cmt ý kiến tôi sẽ sửa lại sau nhé!

Thấy thiếu niên định gọi cảnh sát, vẻ mặt gã đàn ông trung niên thay đổi, tiến lên vài bước định giật lấy điện thoại của cậu.

Thiếu niên cơ thể hơi gầy gò, còn đang trong giai đoạn phát triển, so với gã đàn ông trung niên rắn rỏi thì yếu thế hơn rất nhiều.

Cậu vô thức lùi lại một bước, hoảng sợ nhìn sang bên cạnh, xung quanh đều là con gái, vừa nhìn đã thấy bóng dáng cao ráo của Độ Niệm trong đám người.

Thiếu niên nhanh chóng chạy về phía Độ Niệm, xoay người trốn sau lưng y, vừa lấy điện thoại ra tiếp tục bấm số, vừa giải thích nhanh với Độ Niệm: "Anh ơi, hắn là kẻ đầu cơ, hắn vừa trộm vé của em, còn muốn ngăn em báo cảnh sát..."

Cậu còn chưa nói xong đã bị gã trung niên đuổi kịp, muốn giật lấy điện thoại của thiếu niên phía sau Độ Niệm.

Cánh tay to lớn vừa vươn tới được nửa chừng thì dễ dàng bị một bàn tay mảnh khảnh xinh đẹp chặn lại.

Gã trung niên sửng sốt, ánh mắt hướng về người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng trước mặt.

Sau khi nhìn rõ mặt Độ Niệm, gã dừng lại một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, tức giận cảnh cáo: "Đừng xen vào việc của người khác!"

Tuy rằng vừa rồi Độ Niệm dễ dàng chặn lại động tác của gã, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của Độ Niệm, gã chỉ coi như là y ăn may, không cho rằng người đàn ông đẹp trai này có sức lực lớn gì.

Nhưng sau khi gã cảnh cáo, Độ Niệm vẫn không tránh ra, chỉ nói: "Chờ cảnh sát đến rồi nói."

Nghe xong, gã trung niên cuối cùng cũng không kiềm được lửa giận, trừng mắt, giơ nắm đấm định đánh Độ Niệm.

Trong mắt Độ Niệm lóe lên một tia lạnh lùng, nhưng y còn chưa kịp ra tay, thân thể của gã trung niên đột nhiên vật sang một bên, nặng nề ngã xuống đất.

Xung quanh vang lên tiếng hô nhỏ.

Độ Niệm quay người lại, thấy một người đàn ông cường tráng mặc một bộ quần áo kín đáo đứng ở một bên, mặt vô cảm nhìn gã đàn ông đang lăn lộn rên rỉ trên mặt đất.

Thấy Độ Niệm nhìn qua, người đàn ông gật đầu với y, quay người rời đi, nhanh chóng hòa mình vào đám người xung quanh.

Thanh niên núp sau lưng Độ Niệm reo lên: "Chú bảo vệ đến đúng lúc quá."

Cậu bước tới trước mặt gã trung niên, cúi xuống lấy lại vé, kiêu ngạo thách thức: "Ông còn đứng dậy được không?"

Gã đàn ông vẫn đang lăn lộn dưới đất, không trả lời nổi.

Động tĩnh ở đây không nhỏ, một số nhân viên mặc đồng phục bảo vệ chạy tới, kéo gã đàn ông trung niên dậy.

Thiếu niên gãi đầu bối rối, "Ấy, người vừa rồi không phải là nhân viên bảo vệ sao? Ai vậy nhỉ?"

Độ Niệm nhìn về hướng người đàn ông vừa rời đi.

Kỹ năng của người đàn ông này rất chuyên nghiệp, quần áo cũng không phô trương, không giống người bình thường đến xem biểu diễn, càng giống một vệ sĩ được đào tạo bài bản hơn.

Nhưng là vệ sĩ của ai?

Nhớ tới người đàn ông vừa gật đầu với mình, Độ Niệm nhất thời cảm thấy nghi hoặc.

Nhưng y chưa kịp nghĩ kỹ thì đám đông xung quanh đã bắt đầu di chuyển, đã đến giờ vào cửa.

Độ Niệm không suy nghĩ nữa, đi theo đám người hướng vào bên trong sân vận động.

Tấm vé Thịnh Văn Nhiên đưa cho y là SVIP, có cửa vào chuyên dụng, y tránh được đám đông chen chúc đi vào bên trong.

Độ Niệm đi theo nhân viên dẫn vào chỗ ngồi, phát hiện chỗ ngồi rất gần sân khấu, khi ánh đèn không quá chói, người trên sân khấu còn có thể nhìn rõ mặt y.

Đợi lát nữa Thịnh Văn Nhiên biểu diễn trên sân khấu, có lẽ cũng sẽ nhìn thấy y.

Sau khi ngồi được một lúc, ngày càng có nhiều người vào trong sân vận động, bên trong dần trở nên sôi động.

Sau khi tất cả các ghế đã được lấp đầy, ánh đèn đột nhiên mờ đi, âm thanh xung quanh cũng dần nhỏ lại.

Buổi biểu diễn sắp bắt đầu.

Chỗ ngồi xung quanh Độ Niệm đều đã kín, chỉ có ghế bên trái là vẫn trống, chắc là có người mua vé rồi nhưng không đến.

Đèn trong sân vận động đã hoàn toàn tối lại, âm nhạc dần nổi lên, khán giả nín thở mong đợi nhìn về phía sân khấu.

Lúc này Độ Niệm nghe được động tĩnh từ bên trái.

Xung quanh không có ánh sáng, y không nhìn rõ xung quanh, chỉ biết có người ngồi xuống vị trí bên trái của mình.

Độ Niệm không để ý, tập trung về phía sân khấu.

Buổi biểu diễn đã bắt đầu, khán giả nhanh chóng trở nên phấn khích, bầu không khí gần như bị đốt cháy.

Trong bóng tối, Độ Niệm như có như không cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình.

Lại thêm một vị đỉnh lưu ra sân khấu, tiếng hét vang vọng sân vận động, một cô gái vẫy mạnh bảng tiếp ứng trong tay, lại không cầm chắc, tấm bảng vô tình rơi xuống chân Độ Niệm.

Cô gái nhanh chóng xin lỗi y: "Xin lỗi, xin lỗi, thể nhặt giúp em không?"

Nói xong, cô nhìn rõ khuôn mặt Độ Niệm, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của cô đột nhiên càng đỏ hơn.

"Không sao đâu." Độ Niệm cúi người xuống, nương theo ánh đèn trên sân khấu, thấy tấm bảng tiếp ứng xuyên rơi bên giày của người ngồi bên trái.

Y vừa định đưa tay nhặt thì chủ nhân chiếc giày đã cúi xuống, nhặt lên rồi đưa cho y.

Độ Niệm cầm lấy tấm bảng, đang định nói lời cảm ơn thì một ánh đèn quét qua, khiến y nhìn rõ khuôn mặt người đó.

Bàn tay cầm bảng tiếp ứng khựng lại.

Màn biểu diễn trên sân khấu vẫn đang tiếp tục, Độ Niệm quay đầu như không có chuyện gì, trả lại tấm bảng cho cô gái bên cạnh.

Cô gái nhìn chằm chằm vào mặt y, rồi lặng lẽ liếc nhìn người ngồi cạnh, đỏ mặt nói lời cảm ơn.

Độ Niệm cũng không hỏi vì sao Phó Kiêu lại xuất hiện ở đây, y tiếp tục chăm chú xem biểu diễn như không hề nhận ra người bên cạnh.

Không biết là vì đã quen hay là vì Phó Kiêu từng giúp đỡ, y không còn kháng cự việc Phó Kiêu xuất hiện ở đây như trước nữa. Chỉ cần Phó Kiêu không chủ động làm phiền y, y có thể coi như Phó Kiêu không tồn tại.

Phó Kiêu quay đầu liếc nhìn khuôn mặt Độ Niệm, khoảng trống trong lòng rốt cuộc cũng được lấp đầy.

Mặc dù trong khoảng thời gian này hắn vẫn để ý tới Độ Niệm, cũng lén lút giúp đỡ y, nhưng đã lâu không được gặp y.

Hắn không tìm được lý do để gặp Độ Niệm, cũng không dám tùy tiện xuất hiện trước mặt y, phải đợi đến hôm nay mới tìm được cơ hội.

Vốn dĩ chỉ muốn ở cùng Độ Niệm một lát, không có ý để y phát hiện, nhưng vừa rồi lại không nhịn được cầm lên tấm bảng tiếp ứng.

Cũng may Độ Niệm không tức giận, nhưng cũng không có phản ứng nào khác.

Trong lòng Phó Kiêu có chút chua xót, mí mắt rũ xuống che đi tình cảm bên trong.

Đèn trên sân khấu lại sáng lên, Độ Niệm nhìn thấy người đứng trên sân khấu liền ngồi thẳng dậy.

Y nhìn thấy Thịnh Văn Nhiên bước ra giữa tiếng hò reo, mỉm cười chào khán giả. Cách trang điểm và làm tóc tinh tế khiến cậu trông càng đẹp trai hơn.

Ánh đèn trên sân khấu lúc này không quá chói, Thịnh Văn Nhiên quả nhiên nhìn thấy Độ Niệm.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Độ Niệm nhẹ nhàng mỉm cười, nụ cười của Thịnh Văn Nhiên lại càng thêm rực rỡ.

Phó Kiêu thu hết khung cảnh này vào trong mắt, sắc mặt khó nhìn, trái tim bị đâm đến đau đớn.

Sở dĩ mấy ngày nay hắn cho người giúp đỡ Thịnh Văn Nhiên không chỉ là để Độ Niệm vui vẻ, mà còn vì hắn nguyện ý tin tưởng Thịnh Văn Nhiên và Độ Niệm chỉ là bạn bè, không có mối quan hệ nào khác.

Cho dù Độ Niệm đối xử đặc biệt với Thịnh Văn Nhiên, nhưng hắn biết Độ Niệm luôn coi trọng tình bạn, có lẽ Thịnh Văn Nhiên chỉ là một người bạn tương đối đặc biệt đối với Độ Niệm mà thôi.

Nhưng trong khoảnh khắc hai người nhìn nhau, hắn lại nhớ tới Độ Niệm và Thịnh Văn Nhiên vẫn luôn sống chung, Thịnh Văn Nhiên còn có tâm tư không thuần khiết với Độ Niệm, lỡ như Độ Niệm lâu ngày sinh tình thì phải làm sao?

Chỉ cần nghĩ tới khả năng này, Phó Kiêu liền hận không thể để người trên sân khấu lập tức biến mất.

Sự chú ý của Độ Niệm dồn vào sân khấu, không để ý đến tâm trạng biến chuyển của người bên cạnh, y chăm chú theo dõi màn trình diễn của Thịnh Văn Nhiên, cùng cổ vũ cùng khán giả.

Sau khi màn biểu diễn của Thịnh Văn Nhiên kết thúc, cũng là lúc tạm nghỉ giữa buổi.

Hôm nay Độ Niệm đến đây chỉ để xem Thịnh Văn Nhiên biểu diễn. Y đang nghĩ có nên về trước hay không thì nhận được tin nhắn từ Thịnh Văn Nhiên.

Thịnh Văn Nhiên nói sau buổi biểu diễn sẽ chụp ảnh tập thể, bảo Độ Niệm đợi cậu cùng về nhà.

Độ Niệm dùng dư quang liếc nhìn người bên cạnh, do dự một chút rồi cũng đồng ý.

Vừa đặt điện thoại xuống, y liền nhìn thấy một người đàn ông mặc vest vội vàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Phó Kiêu, lo lắng nói gì đó.

Chỗ ngồi gần nhau đến mức, dù không có ý định nghe trộm nhưng y vẫn nghe được vài lời của người đàn ông đó.

Hình như trong công ty có chuyện gấp, cần Phó Kiêu quay lại xử lý.

Phó Kiêu cau mày, giọng điệu có phần thiếu kiên nhẫn: "Được rồi, để họ đợi."

Người đàn ông ngập ngừng, nhưng không dám nói gì thêm.

Độ Niệm nghe hai người nói chuyện, trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu.

Phó Kiêu chưa bao giờ có hứng thú với những hoạt động như thế này, lý do hôm nay hắn xuất hiện ở đây không cần nói cũng biết, nhưng y thực sự không hiểu, Phó Kiêu cứ cố chấp vì điều gì.

Chẳng lẽ do hắn không quen với việc y không ở bên cạnh như đời trước, nên mới không chịu buông tay sao?

Y biết Phó Kiêu có tính chiếm hữu rất cao, không thể chịu đựng việc đồ của mình bị người khác chạm vào, hắn cũng không cho phép những thứ mình từng sở hữu không còn thuộc về mình nữa.

Nhưng y không phải là "thứ gì đó" trong tay Phó Kiêu.

Lúc cấp dưới chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe thấy thanh niên ngồi bên cạnh sếp lạnh lùng nói: "Phó Kiêu."

Cấp dưới nghe thấy Độ Niệm gọi tên đầy đủ của Phó Kiêu, giật mình mở to mắt, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng, không biết có phải nghe nhầm không.

Nhưng Phó Kiêu lại chỉ hơi khựng lại, vẻ mất kiên nhẫn trên mặt lập tức biến mất, hắn kinh ngạc quay đầu lại nhìn Độ Niệm.

Độ Niệm ngước mắt lên, bình tĩnh nói: "Anh về trước đi, chuyện công ty cần xử lý gấp."

Phó Kiêu không ngờ Độ Niệm lại chủ động bắt chuyện với hắn, trong lời nói còn có chút quan tâm, trong lòng hắn dâng lên vui mừng.

Hắn lắc đầu không chút suy nghĩ: "Không cần vội, đợi buổi biểu diễn kết thúc rồi nói tiếp."

Nhận thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó không ổn, cấp dưới nhanh chóng cúi người lặng lẽ rời đi.

Độ Niệm nhìn xung quanh, rất nhiều khán giả tranh thủ thời gian tạm nghỉ đi vệ sinh, bên cạnh không có bao nhiêu người.

Y hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt Phó Kiêu, bình tĩnh nói: "Hình như có một chuyện tôi chưa từng nói rõ với anh."

"Phó Kiêu, giữa chúng ta đã không còn khả năng nữa rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.