Editor: Stop
***
Thấy Độ Niệm tới gần, Thịnh Chí Ninh vô thức lùi về phía sau một bước.
Không biết có phải do gã hiểu sai hay không, nhưng khi Độ Niệm nhắc đến tên Phó Kiêu, y không có sợ hãi như người khác, khiến gã không thể nắm chắc.
Mối quan hệ giữa Độ Niệm và Phó Kiêu có thật sự như gã nghĩ không?
Thịnh Chí Ninh mím đôi môi khô khốc, dừng lại một chút, ngập ngừng hỏi: "Anh nói gì vậy?"
Vẻ mặt của gã không giống như giả vờ, Độ Niệm nhìn chằm chằm gã một hồi, lông mày hơi nhíu lại, y nhớ Phó Kiêu trước đó đã nói hắn không quen biết Thịnh Chí Ninh.
"Cậu quen Phó Kiêu không?"
Sắc mặt Thịnh Chí Ninh nhất thời cứng đờ.
Gã biết mối quan hệ giữa Độ Niệm và Phó Kiêu không hề đơn giản, cho dù nói dối cũng sẽ sớm bị bại lộ, chỉ có thể dời tầm mắt: "Có gặp qua mấy lần."
"Vậy lời cậu vừa nói là có ý gì?" Độ Niệm hơi nheo mắt, trong giọng nói có chút uy hiếp.
Thịnh Chí Ninh vừa rồi trông rất tự tin, như thể gã chắc chắn y sẽ sợ Phó Kiêu, nhưng y căn bản không sợ Phó Kiêu biết được chuyện gì.
Sắc mặt Thịnh Chí Ninh vừa xanh vừa trắng, cũng dần dần tỉnh táo lại.
Độ Niệm không hề tỏ ra sợ hãi, bởi vì mối quan hệ của y và Phó Kiêu hoàn toàn không như gã nghĩ, lời đe dọa vừa rồi của gã đương nhiên là vô dụng.
Chỉ là gã không thể nói ra suy đoán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nhiem-vu-that-bai-toi-gia-chet-thoat-than/3646733/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.