Nhìn gương mặt cực kì giống Khâu quý phi đang bày ra biểu cảm tràn đầy oán hận kia, Thái Hậu nhắm mắt lại, không muốn xem tiếp.
“Dẫn nàng ta đi xuống, để nó yên lặng một chút.”
Sớm muộn gì có một ngày Quảng Đức sẽ hiểu ra, bà ấy là vì tốt cho nó.
Đứa nhỏ rời xa nó, ít nhất sẽ còn sống, còn được khỏe mạnh, có thể thấy được, sờ được.
Nếu vẫn luôn bị Quảng Đức cố ý hay vô tình hành hạ, đến lúc thật xảy ra chuyện thì đó mới là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi.
Lúc này, Triệu Ngọc bước đến gần, nhẹ giọng nói: “Ngoại tổ mẫu, người đừng đau lòng, Ngọc nhi sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh người.”
Hàm Ninh trưởng công chúa hơi nhíu mày liễu, chẳng trách nhi tử mới nhận của nàng ấy không tranh lại oắt con này.
Nhìn xem oắt con này, thông minh biết nắm chặt thời cơ lấy lòng người, biết ai mới là người có quyền lực lớn nhất.
Mà Bối Kiềm thì sao?
Còn đang cúi đầu liên tục moi móng tay!
Haiz hơi ngốc thì hơi ngốc đi, cũng không thể trả hàng được.
Sau khi ồn ào xong, lúc này Quảng Đức trưởng công chúa không biết đã nghĩ thông suốt hay làm sao, đột nhiên lại bình tĩnh trở lại.
Có Hàm Ninh trưởng công chúa ở đây, mọi chuyện đã bắt đầu trở nên thú vị.
Bối Tịnh Sơ mỗi ngày đều xem tu la tràng giữa bọn họ.
Giống như là để chọc tức Quảng Đức trưởng công chúa.
Quảng Đức trưởng công chúa gắp cho Triệu Ngọc một đũa đồ ăn, Hàm Ninh trưởng công chúa liền gắp cho Bối Kiềm đầy một bát.
Bối Kiềm: Tình thương của mẹ thật nặng quá.
Quảng Đức trưởng công chúa mua cho Triệu Ngọc một đống đồ chơi, Hàm Ninh trưởng công chúa liền cho Bối Kiềm một đống thư tịch sách luận.
Mấy thứ này hiếm lạ hơn nhiều so với những món đồ chơi nhỏ đó, thậm chí có một số thư tịch đã thất truyền, trên thế gian chỉ còn lại một bản này.
Bối Kiềm: người là muốn g.i.ế.c ta sao.
Quảng Đức trưởng công chúa dịu dàng tinh tế, tự mình thay băng cho Triệu Ngọc, Hàm Ninh trưởng công chúa liền tự mình một ngụm lại một ngụm đút cho Bối Kiềm uống thuốc.
Nhưng mà…
“A… Mẫu thân.”
Cậu vẫn còn chưa quen, kêu lên có chút gượng gạo.
“Không bằng người trực tiếp đưa con một ngụm uống cho xong, đau dài không bằng đau ngắn.”
Hàm Ninh trưởng công chúa nói xin lỗi, cầm chén đưa cho cậu: “Ta còn tưởng rằng con sẽ rất cảm động cơ.”
Bối Kiềm: Không dám cảm động.
Căn bản không dám cảm động. (cười c.h.ế.t tui)
Rốt cuộc, Quảng Đức trưởng công chúa nhịn không nổi nữa, chất vấn Hàm Ninh trưởng công chúa: “Muội muội, ngươi đang bắt chước ta sao?”
Đối với người khác, nàng ta cho dù đang chất vấn cũng đều là nói chuyện nhỏ nhẹ, sợ nói chuyện lớn chút sẽ đắc tội với người khác.
Tính tình nàng ta vốn yếu đuối, chỉ dám đối với nhi tử của mình lạnh lùng sắc bén, hai lần giằng co với Hàm Ninh trưởng công chúa đều là
bởi vì cảm xúc bùng nổ.
“Ngươi đã đoạt Kiềm Nhi đi rồi, vì sao còn cố ý bắt chước ta, ngươi muốn gây sự sao?”
Hàm Ninh trưởng công chúa mang theo hai nha hoàn, ôm một đống vải dệt đi vào phòng của Bối Kiềm.
Y phục đang mang trên người của đứa nhỏ này tuy rằng không tính là cũ kỹ, nhưng kiểu dáng không phải đang rất thịnh hành, nguyên liệu cũng chỉ là tơ lụa bình thường.
Nếu chỉ nhìn qua thì cũng tạm xem như phù hợp với khuôn mặt nhỏ của cậu, cũng ra dáng một tiểu lang quân nhà quyền quý.
Nhưng khi đứng cùng một chỗ với Triệu Ngọc liền thua chị kém em, trên người oắt con kia đều là vân cẩm.
Trước kia thế nào nàng ấy không quản được, nhưng nếu đã là nhi tử của Hàm Ninh trưởng công chúa này, ăn mặc ngủ nghỉ đều phải là tốt nhất.
Nàng ấy sai người đem gấm Tứ Xuyên, vân cẩm, vựng cấu cẩm tốt nhất từ kho của mình mang ra hết, chuẩn bị may cho Bối Kiềm thêm vài bộ y phục mới.
Còn có vật trang sức thích hợp tiểu lang quân dùng, ngọc bội..., tất cả đều chuẩn bị tốt mang sang một thể.
Phần còn dư lại để ở phủ công chúa.
Lúc nàng ấy dẫn người vào đo kích thước y phục cho Bối Kiềm thì bị Quảng Đức trưởng công chúa ngăn lại.
“Đúng vậy đó tỷ tỷ, muội muội lần đầu tiên làm mẫu thân, không có kinh nghiệm, thật sự có chút mơ hồ.”
“Cũng may mà có tỷ tỷ ở một bên, muội muội có thể học theo.”
“Vốn tưởng rằng chỉ là máy móc theo sách vở, nhưng nếu muội muội học theo tỷ tỷ, Kiềm Nhi có thể sẽ chán sự yêu thương này.”
“Nhưng không nghĩ tới Kiềm Nhi lại cảm thấy rất mới mẻ, rất đặc biệt, chẳng lẽ những việc này tỷ tỷ chưa từng làm cho Kiềm Nhi sao?”
“Vậy muội muội nên đa tạ tỷ tỷ đã để lại hết những kí ức dịu dàng với mẫu thân của Kiềm Nhi cho ta, ta biết mà, tỷ tỷ thương ta nhất.”
Quảng Đức trưởng công chúa bị chọc cho tức giận đến nói không ra lời: “Ngươi…”
Nàng ta cứ “ngươi” nửa ngày cũng nói không ra ngươi cái gì.
Hàm Ninh trưởng công chúa ngẩng cao đầu, trông giống hệt một con gà trống vừa thắng trận đi ngang qua, bỏ lại Quảng Đức trưởng công chúa tại chỗ, một mình nghẹn cục tức.
Càng làm cho nàng ta khó chịu chính là, trong khoảng thời gian này, tính cách Bối Kiềm đã không còn âm u giống như trước đây nữa.
Số lần cậu cười ngày càng gia tăng, cả người đều trở nên sáng chói như ánh mặt trời.
Tất cả mọi việc đều đang nhắc nhở nàng ta, Bối Kiềm không phải trời sinh u ám, mà là bởi vì nàng ta làm mẫu thân không xứng chức, mới khiến cho một đứa nhỏ tốt đẹp biến thành dáng vẻ kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]