Đi đến phòng bên cạnh, Triệu Ngọc sau khi được dỗ uống thuốc thì đang ngủ trưa.
Quảng Đức trưởng công chúa nhìn khuôn mặt tiểu nhi tử đang ngủ, trong lòng mềm mại.
Cũng may, nàng ta còn có Ngọc nhi.
Quả nhiên nàng ta không có sai, Ngọc nhi mới là người yêu nàng ta nhất, là đứa trẻ hiếu thuận nhất.
Bên kia, Hàm Ninh trưởng công chúa đang giúp Triệu Kiềm đọc sách, xem việc học hành của cậu hiện tại là trình độ gì.
“Ừm ừm, không tồi , xem hiểu không?”
Triệu Kiềm thành thật lắc đầu, những tri thức này cậu vẫn chưa nạp hết vào đầu nổi!
Hàm Ninh trưởng công chúa: … Được.
“Tìm chút thời gian, mẫu thân sửa họ cho con.”
Triệu Kiềm cũng hiểu, làm nhi tử của Hàm Ninh trưởng công chúa mà lại mang họ phò mã của Quảng Đức trưởng công chúa thì có vẻ hơi kỳ lạ.
Cậu hỏi: “Là họ Phùng sao?”
Phò mã của Hàm Ninh trưởng công chúa họ Phùng.
“Nực cười, hắn cũng xứng sao?”
“Con của ta tại sao lại phải dùng họ của con lợn c.h.ế.t đó, đương nhiên là theo họ của ta!”
“Sau này con tên là Bối Kiềm, cái tên con đã dùng quen rồi, ta sẽ không thay đổi, chờ đến lúc con cập quan, ta sẽ đích thân lấy tên tự cho con.”
Bởi vì hai đứa nhỏ đều bị thương, việc học đã bị gác lại.
Hiện tại Nhân Thọ Điện vẫn chỉ có một mình Chu Hoan Tửu khổ cực vùi đầu trong biển sách.
Lúc Phương phi qua bên này đã nhắc khéo thêm một lần nữa: Thái Hậu, không phải lúc trước người đã nói là giao công chúa cho ta giữ hai ngày sao?
Thái Hậu: Ngươi nói cái gì? Ta già rồi, nghe không rõ.
Phương phi: …
. . .
Hàm Ninh trưởng công chúa mới vừa có nhi tử đã ngay lập tức vứt bỏ tất cả nam sủng trong phủ công chúa ra sau đầu, nàng ấy bắt đầu quấn lấy Thái Hậu muốn ở lại Nhân Thọ Điện để ở chung với Triệu Kiềm.
Thấy nàng ấy quan tâm Bối Kiềm như vậy, Thái Hậu cũng rất vui lòng để cho bọn họ bồi dưỡng tình mẫu tử.
Lúc dùng bữa tối Hàm Ninh trưởng công chúa dẫn theo Bối Kiềm đến, theo quy định tiểu bối đều phải thỉnh an trưởng bối.
Nhưng khi đến lượt Quảng Đức trưởng công chúa, Bối Kiềm dừng lại.
Hàm Ninh trưởng công chúa nhắc nhở cậu: “ Kiềm Nhi ngoan, gọi di mẫu đi con.”
“Bối Tẫn Hoàn ngươi chớ có quá đáng, lại dám bảo nhi tử của ta gọi ta là di mẫu, đừng có mà được voi đòi tiên!”
Bối Tẫn Hoàn thấy nàng ta tức giận đến dậm chân thì bình tĩnh thong dong mà nhếch miệng cười.
Hoàn toàn không thèm để ý tới nàng ta mà chỉ nhìn chằm chằm Bối Kiềm, xem lựa chọn của cậu.
“Di mẫu vạn an.”
Cậu kiên định với lựa chọn của mình, vĩnh viễn không hối hận, cũng sẽ không quay đầu.
Trả giá một tai suýt chút nữa không thể nghe được nữa để đổi lấy cơ hội bò ra khỏi vực sâu, tại sao cậu phải quay đầu chứ.
Lúc này, Quảng Đức trưởng công chúa cảm nhận được cái gì gọi là đau đớn xuyên tim, lúc này nàng ta mới hiểu, nhi tử của mình đã hoàn toàn không còn cần người mẫu thân này nữa rồi.
“Triệu Kiềm, công ơn sinh dưỡng lớn hơn trời!”
Nàng ta khàn giọng nói: “Ta mang thai mười tháng sinh ra ngươi, những điều này là ngươi nợ ta!”
Nói xong câu đó, nàng ta đã thoát lực đứng không vững nữa.
Cung nhân đi lên đỡ lấy nàng ta, nàng ta đã ngã sụp xuống.
Đôi mắt Quảng Đức trưởng công chúa đỏ lên, giống như ác quỷ bò ra từ địa ngục, hung ác trừng Bối Kiềm.
Giống như một tiếng di mẫu này của cậu đã làm tổn thương sâu sắc tới nàng ta vậy.
Bối Kiềm không rõ, đối với nàng ta mà nói cậu không phải chỉ là một công cụ trút giận không có gì quan trọng sao?
Bằng không tại sao lại có thể vào những lúc cậu bị bệnh, bị tổn thương không chút nào quan tâm, lúc này đây nàng ta lại làm ra vẻ rất để ý đến cậu là sao?
“Nếu ngươi nhất định muốn đi, vậy ngươi lấy cái gì để trả lại cho mẫu thân ngươi! Ngươi có bản lĩnh thì đi c.h.ế.t đi!”
“Càng nói càng kỳ cục, chuyện để Hàm Ninh nhận nuôi Kiềm nhi là do ai gia làm chủ, ngươi có ý kiến gì cứ hướng về phía ai gia!”
“Nguyền rủa con của mình đi chết, ngươi nói ngươi có xứng làm mẫu thân không?”
Quảng Đức trưởng công chúa chuyển tầm mắt thù hận về phía Thái Hậu: “Mẫu hậu!”
“Thái Hậu điện hạ.”
“Người đã hứa với mẫu phi của ta sẽ chiếu cố ta thật tốt, bảo vệ ta cả đời.”
“Bà ấy đã gánh tội c.h.ế.t thay cho người!”
“Người lại muốn đem nhi tử của của ta cho người khác, người từng hứa với mẫu phi của ta, người nói nữ nhi của bà ấy cũng là nữ nhi của người, là nữ nhi của hai người!”
“Tại sao người lại đối xử với ta như vậy!”
Đột nhiên nghe được bí ẩn cung đình, Hàm Ninh trưởng công chúa có chút kinh ngạc, cái c.h.ế.t của Khâu quý phi năm xưa lại có ẩn tình này.
Chỉ có Bối Tịnh Sơ trong tay cầm kịch bản lòng mới vững như đá, cho nên mới nói là tình tỷ muội cảm động đất trời.
Cho nên Thái Hậu cho dù không thích tính cách và đầu óc của Quảng Đức trưởng công chúa cũng cực kỳ bao dung nàng ta.
Lúc trước, khi bà ấy và hoàng đế vẫn còn xa cách cũng đã đi cầu xin hoàng đế cho nàng ta đất phong giàu có nhất.
Thị vệ của Quảng Đức trưởng công chúa cũng là vũ lực cao nhất trong số các trưởng công chúa, đều là do chính tay Thái Hậu tự mình tuyển chọn, bao năm qua ban thưởng của nàng ta càng là phong phú hơn rất nhiều so với những công chúa khác.
Mỗi lần hỏi nàng ta ở trong nhà có việc gì khó xử hay không, có chịu ấm ức gì không, nàng ta đều nói không có.
Uổng cho trong tay có kho báu lại không biết sử dụng, nắm lá bài tốt trong tay lại đánh thành nát nhừ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]