Chương trước
Chương sau
Xông đến mức Triệu Kiềm váng cả đầu.

 

Nhìn bộ dạng như gặp phải kẻ thù của cậu khiến Hàm Ninh trưởng công chúa chỉ thấy buồn cười.

 

Quảng Đức trưởng công chúa dịu dàng nói: “Mau uống thuốc đi Kiềm Nhi, để nguội thì không thể uống được đâu.”

 

Hàm Ninh trưởng công chúa: “Nói cái gì vậy, nóng cũng không uống được đâu.”

 

Triệu Kiềm bưng chén thuốc đen nhánh lên, người lớn đều càng thích những đứa bé dũng cảm, không sợ chịu khổ, cậu muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt dưỡng mẫu tương lai.

 

Triệu Kiềm uống một hớp lớn, thuốc đắng đến mức làm cho cậu buồn nôn.

 

Không được,  thuốc này cậu vẫn là uống không nổi.

 

Quảng Đức trưởng công chúa nhìn Triệu Kiềm, đầy khó hiểu hỏi: “Kiềm Nhi, sao con lại không uống tiếp?”

 

Hàm Ninh trưởng công chúa nhịn không được trợn trắng mắt: “Trẻ con sợ đắng không muốn uống thuốc, tỷ lại hỏi nó tại sao không uống.”

 

“Tỷ tỷ à, đây là con ruột của tỷ sao? Ngay cả việc thằng bé sợ đắng cũng không biết, nhìn không ra.”

 

“Chẳng lẽ trước kia lúc đứa nhỏ này uống thuốc tỷ chưa từng xem qua, hay là Kiềm Nhi từ nhỏ đến sáu tuổi đều khỏe mạnh, đến hôm nay mới bị bệnh?”

 

Nàng ấy tiếp tục mỉa mai: “Ây da, lớn như vậy mới bị bệnh một lần, Kiềm Nhi của chúng ta thân thể thật là tốt nha~”

 

Mặt Quảng Đức trưởng công chúa đỏ lên, muốn giải thích lại không biết nên nói cái gì.

 

Triệu Kiềm lớn đến 6 tuổi, sao có thể chưa từng bị bệnh.

 

Tuy nàng ta có mời thái y, cũng từng đi thăm, nhưng chưa từng dỗ dành cậu uống thuốc.

 

Đều là thăm hỏi cậu vài lần, cậu đã tự mình hoạt bát khỏe mạnh trở lại.



 

Nàng ta thật sự đã xem nhẹ đứa nhỏ này quá nhiều.

 

Hàm Ninh trưởng công chúa đi tới, xoa nhẹ tóc của Triệu Kiềm một chút.

 

“Con chờ một chút, ta đến chỗ Thái Hậu xin cho con chút mứt hoa quả.”

 

Nàng ấy vội vàng bước đi, Quảng Đức trưởng công chúa ngồi xổm trước mặt Triệu Kiềm: “Kiềm Nhi, mẫu thân biết lúc trước đã lạnh nhạt với con rồi, nhưng mà trên thế giới này sẽ không có người tốt với con bằng mẫu thân đâu!”

 

“Con trở về với mẫu thân đi.”

 

Ánh mắt nàng ta rất chân thành, giống như thật sự ăn năn hối hận rồi.

 

Nhưng mà…

 

Biết cậu sợ đắng, một người chỉ ở ngoài miệng nói mấy lời êm tai, một người lại vội vàng đi xin mứt hoa quả của Thái Hậu cho cậu.

 

Ừm…… Tuy rằng làm như vậy có hơi bất hiếu với Thái Hậu, nhưng Triệu Kiềm biết đạo lý đáng cắt mà không cắt, ngược lại sẽ phải chịu cái loạn vào mình*.

*当断不断, 反受其乱 – Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn: Lúc cần quyết đoán mà do dự sẽ xảy ra tai nạn và rắc rối.

 

Đây là điều mà  tiên sinh mới vừa dạy bọn họ mấy ngày trước.

 

Chờ đến lúc Hàm Ninh trưởng công chúa trở về, vị đắng trong miệng Triệu Kiềm đã sớm tan hết.

 

Nhưng vị ngọt của mứt hoa quả vẫn làm cho cậu rất vui vẻ, điều này chứng tỏ bản thân được người ta quan tâm.

 

“Ưm!”

 

Hàm Ninh trưởng công chúa lại nhét một viên kẹo vào trong miệng Triệu kiềm, miệng của cậu nhóc căng phình trông hệt như cái bánh bao nhỏ.

 

Bộ dạng hòa thuận vui vẻ của bọn họ làm cho đôi mắt của Quảng Đức trưởng công chúa đau nhói: “Kiềm Nhi, nàng ta vừa mới nhận con, đương nhiên sẽ đối xử tốt với con.”

 



“Nhưng dù sao nàng ta chỉ là di mẫu, con cảm thấy nàng ta thật có thể đối xử với con như con ruột của mình, sẽ đối tốt với con cả đời sao?”

 

Hàm Ninh trưởng công chúa nhéo gương mặt bánh bao của cậu: “Di mẫu cái gì, gọi mẫu thân!”

 

Triệu Kiềm vẫn chưa kịp thích ứng với thân phận mới, nhưng cậu đã hạ quyết tâm phải nghênh đón cuộc sống mới, chút cửa ải khó khăn này thì tính cái gì.

 

“Mẫu thân!”

 

Sau khi gọi xong mới phát hiện ra, thì ra chuyện này cũng không khó như cậu tưởng tượng.

 

Ngược lại còn có một loại cảm giác nhẹ nhàng sau khi giải phóng áp lực.

 

Ánh mắt Hàm Ninh trưởng công chúa sáng lên, đôi mắt phượng cũng mở to thành mắt hạnh.

 

“Ây~~~” giọng trả lời như Cửu Khúc Thập Bát Loan*, có thể nói là cực kỳ phấn khởi, Triệu Kiềm nghe mà nổi hết cả da gà.

 

Quảng Đức trưởng công chúa bị cảnh tượng nhi tử của mình gọi người khác là mẫu thân kích thích rồi, muốn cao giọng trách cứ cậu, nhưng Triệu Kiềm một ánh mắt cũng không cho nàng ta.

 

Nàng ta siết chặt tay, móng tay dài cắm thật sâu vào da thịt để lại vết hằn rất sâu.

 

Không được, hiện tại mắng chửi cũng không thay đổi được cái gì, chỉ sẽ đẩy nhi tử càng ngày càng xa.

 

Nàng ta hít sâu một hơi: “Ta còn phải đi thăm Ngọc nhi, đi trước!”

 

Dứt lời, nàng ta giống như chạy trốn mà rời đi.

___

*Bắt nguồn từ điển cố Cửu Khúc Hồng Mai. Đại ý ở đây muốn miêu tả sự lưu luyến trong giọng điệu nói chuyện, nói theo ngôn ngữ hiện đại thì là “sến” đó cả nhà. Dưới đây là tóm tắt điển cố cho ai hứng thú nhé:

- Theo truyền thuyết, từ xưa, trong một vùng núi nọ có một đôi vợ chồng già cư trú, gia cảnh rất nghèo. Khi đã về già, họ mới sinh được một đứa con trai. Hai người rất vui mừng, coi nó như báu vật và đặt tên là A Long. A Long lớn lên rất đẹp trai, mi thanh mục tú, vừa thông minh, vừa lanh lợi, từ nhỏ rất thích nước. Một ngày kia, A Long đang chơi bên bờ suối bỗng thấy hai con tôm đang tranh nhau viên tiểu châu rất sáng. Nó cảm thấy kỳ lạ bèn nhặt viên ngọc châu ấy lên và ngậm vào trong miệng vui vẻ chạy về nhà. Trên đường vô ý nuốt viên ngọc châu ấy vào bụng. Về đến nhà, toàn thân nó ngứa ngáy, mẹ nó bèn tắm cho nó, A Long vừa bước vào nước liền biến thành con rồng đen (Ô Long). Lúc đó, trời đất bỗng nhiên tối sầm, sấm chớp nổ vang, gió mưa ào ào, con Ô Long nhe răng múa vuốt, bay lên không, ra khỏi phòng và chui vào khe suối, xuyên qua lòng núi, phá vỡ hốc núi rồi bay đi. Hai ông bà thấy con biến hình thành Ô Long vừa thất vọng, vừa đau buồn khóc rống lên và đuổi theo. Con Ô Long ấy dường như cũng lưu luyến mẹ cha không muốn rời xa, bay được một đoạn thì quay đầu lại, liên tiếp 9 lần như vậy. Những nơi mà con Ô Long ấy dừng lại trở thành những khe suối gọi là: “Cửu khúc Thập bát loan”. Sau khi Ô Long bay đi hai ông bà càng thêm đau thương, ngày ngày trông mong, đêm đêm khóc lóc thở than. Con Ô Long cũng thương nhớ cha mẹ. Hằng năm, sau ngày Thanh Minh, nó trở về quê cũ một lần lúc đến thì bên khe suối mưa rơi gió thổi, sóng nổi cuồn cuộn. Khe suối Cửu khúc trong truyền thuyết và khu vực trong hốc đá ấy rất thích nghi với việc trồng trà, dần dà ở đây đã chế thành một loại trà có hình dáng uốn khúc như rồng, mọi người thường gọi là: “Cửu Khúc Ô Long 九曲烏龍”. Loại trà Cửu Khúc Ô Long này, ngoại hình uốn khúc như móc bạc, lá trà phủ đầy lông, lông có sắc màu vàng, khi pha với nước sôi thì màu sắc lại đỏ tươi như Hồng Mai 紅梅. Vì thế nó còn được gọi là Cửu khúc Hồng Mai.

 

 

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.