Thế là trong quyết định đột xuất mang đầy tính quyết tâm cao độ của Thái Lãnh Hàn, “sự nghiệp” làm “huấn luyện viên dạy khiêu vũ tạm thời” của Phương Hiệp Hòa được tạm ngừng. Dù đã thoát khỏi thảm cảnh bị giẫm đạp cả hai chân, nhưng Phương Hiệp Hòa lại không thấy nhẹ nhõm nhiều cho lắm. Không hiểu sao, nhìn ánh mắt của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Phương Hiệp Hòa có dự cảm chẳng lành. Tuy nhiên, một khi Thái Lãnh Hàn đã muốn tự làm mình bị thương thì còn lâu hắn mới để lộ ra cho ai biết. Cho nên, Phương Hiệp Hòa có dò hỏi thế nào cũng vô ích, Thái Lãnh Hàn ngậm miệng rất chặt, phong thái trở lại lạnh nhạt như cũ. Dù vậy, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn cũng đã thoáng hơn không ít sau khi nghĩ ra được cách để không phải giẫm lên chân của Triệu Uyển Nhu và làm cho cô mất mặt trước đám đông.
Kết quả sau buổi nghỉ trưa hôm ấy, đám nhân viên trong văn phòng của Phương Hiệp Hòa chứng kiến một hoàn cảnh khiến họ phải suy diễn miên man rất lâu và rất xa. Trợ lý tổng giám đốc đại tài của bọn họ, sau khi bị Tổng giám đốc gọi vào văn phòng thì không ngừng kêu rên đau đớn, dù đã cố nén và dùng tiếng nhạc đẩ át đi vẫn không thể nào che giấu nổi. Sau đó, khi cửa văn phòng mở ra, Tổng giám đốc bước ra với dáng vẻ nhẹ nhõm, phơi phới như vừa trút được một sự nặng nề khó nói nào đó; còn trợ lý Hòa thì bước khập khà khập khiễng, đi không muốn vững. Ấy thế mà, ánh mắt của trợ lý Hòa nhìn theo Tổng giám đốc còn mang nặng sự lo lắn và quan tâm rất rõ ràng. Chả có nhẽ… Chả có nhẽ? Chả có nhẽ!
Trong mấy ngày tiếp theo, trong không khí sinh hoạt của nhiều nhân viên vẫn còn ngập tràn mùi suy diễn kia, Tập đoàn Thắng Lợi đàm phán được thêm mấy dự án lớn nữa. Đồng thời, ngày diễn ra buổi dạ tiệc mà Thái Lãnh Hàn vừa trông đợi lại vừa sợ hãi đã đến sát bên lưng.
Chiều hôm ấy, Thái Lãnh Hàn tan làm sớm. Hắn định tự lái xe về nhà để không ảnh hưởng tới công việc của Phương Hiệp Hòa. Nhưng bộ dáng tinh thần bất định vì có quá nhiều cảm xúc xáo trộn của Thái Lãnh Hàn làm sao có thể qua mắt được Phương Hiệp Hòa? Chỉ cần là người đủ thân thiết với Thái Lãnh Hàn đều sẽ biết hắn có sự ám ảnh sợ hãi rất lớn với xe ô tô vì tai nạn của hai mẹ con hắn trong quá khứ. Cho nên, những lúc bình thường, Phương Hiệp Hòa và Lê Thiên Chi đều không hề yên tâm khi để Thái Lãnh Hàn lái xe, nhất là khi tâm trạng của hắn đang bất ổn. Mà lúc này đây, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn đang vô cùng bất ổn. Phương Hiệp Hòa không nói hai lời, cầm lấy chìa khóa xe, nói chắc nịch:
- Để tôi đưa anh về.
Thái Lãnh Hàn nghĩ một lúc rồi gật đầu. Hắn cũng không dám đảm bảo lúc này bản thân lái xe có an toàn hay không. Thế nhưng, cảnh tượng ấy lọt vào mắt của một đám nhân viên khó khăn lắm mới tạm quên lãng đi bầu không khí ngập tràn bong bóng màu hồng phấn thì lại có ý nghĩa khác. Tai của bọn họ nghe được câu nói nửa như ra lệnh, nửa như quan tâm của trợ lý Hòa, mắt của họ nhìn thấy bộ dáng ngoan ngoãn đồng ý của Tổng giám đốc nhà mình, đám bong bóng màu hồng phấn trong lòng của bọn họ lại trồi lên lụp bụp.
Cả Thái Lãnh Hàn và Phương Hiệp Hòa đều không hề hay biết rằng, hình ảnh hai người rời đi trong ánh chiều tà vàng óng ả đã được rất nhiều nhân viên của công ty đạt vào khung kính hình trái tim màu hồng phấn luôn rồi. Phương Hiệp Hòa chỉ lo tập trung lái xe, đưa Tổng giám đốc về nhà một cách nhanh nhất và an toàn nhất. Còn Thái Lãnh Hàn thì vừa nôn nao vừa sợ hãi vừa lo lắng, ngồi cứng đờ như khúc nước đá bên ghế phụ lái.
Lát sau, chiếc xe đã ngừng trước cổng. Thái Lãnh Hàn vội vàng bước xuống, đi nhanh vào trong. Thím Hai nhìn thấy Thái Lãnh Hàn liền mỉm cười nói ngay:
- Cậu chủ, cậu về rồi à? Cô chủ đang ở trong phòng trang điểm, sắp xong rồi.
Thái Lãnh Hàn gật nhẹ đều, tỏ vẻ đã biết rồi hối hả đi vào phòng sách. Hắn đã mang bộ trang phục đặt sẵn “giấu” ở đó rồi. Phương Hiệp Hòa cũng bước xuống xe, lò dò bước vào trong nhà, chờ xem bộ đồ mới của Tổng giám đốc nhà mình. Ha Ha trông thấy “cha nuôi” lâu ngày mới tới thì hớn hở vẫy đuôi chạy ào ra đón.
Phương Hiệp Hòa chơi với Ha Ha được khoảng mười phút thì Thái Lãnh Hàn đã bước xuống. Hai mắt của Phương Hiệp Hòa sáng lên. Ừm, Tổng giám đốc kiêm bạn thân của anh, sau thời gian dài được “huấn luyện”, đã có tiến bộ rất lớn trong việc chọn trang phục rồi này. Mặc dù vẫn là bộ âu phục thẳng thớm, nhưng màu xanh lam đậm của chất vải cùng với những phụ kiện đi kèm đã giúp cho Thái Lãnh Hàn trở nên bớt cứng ngắc hơn. Thấy Phương Hiệp Hòa tỏ ra quan sát, Thái Lãnh Hàn có chút lúng túng và lo lắng. Hắn bước đến gần bạn, nhỏ giọng hỏi:
- Thế nào?
Thế nào là thế nào? Phương Hiệp Hòa không biết Thái Lãnh Hàn đang muốn hỏi anh về bộ đồ hay về “nhan sắc” của hắn. Nhưng dù thế nào đi nữa thì tổng thể hôm nay, trông Thái Lãnh Hàn không thể chê vào đâu được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]