Thế là trong quyết định đột xuất mang đầy tính quyết tâm cao độ của Thái Lãnh Hàn, “sự nghiệp” làm “huấn luyện viên dạy khiêu vũ tạm thời” của Phương Hiệp Hòa được tạm ngừng. Dù đã thoát khỏi thảm cảnh bị giẫm đạp cả hai chân, nhưng Phương Hiệp Hòa lại không thấy nhẹ nhõm nhiều cho lắm. Không hiểu sao, nhìn ánh mắt của Thái Lãnh Hàn, trong lòng Phương Hiệp Hòa có dự cảm chẳng lành. Tuy nhiên, một khi Thái Lãnh Hàn đã muốn tự làm mình bị thương thì còn lâu hắn mới để lộ ra cho ai biết. Cho nên, Phương Hiệp Hòa có dò hỏi thế nào cũng vô ích, Thái Lãnh Hàn ngậm miệng rất chặt, phong thái trở lại lạnh nhạt như cũ. Dù vậy, tâm trạng của Thái Lãnh Hàn cũng đã thoáng hơn không ít sau khi nghĩ ra được cách để không phải giẫm lên chân của Triệu Uyển Nhu và làm cho cô mất mặt trước đám đông.
Kết quả sau buổi nghỉ trưa hôm ấy, đám nhân viên trong văn phòng của Phương Hiệp Hòa chứng kiến một hoàn cảnh khiến họ phải suy diễn miên man rất lâu và rất xa. Trợ lý tổng giám đốc đại tài của bọn họ, sau khi bị Tổng giám đốc gọi vào văn phòng thì không ngừng kêu rên đau đớn, dù đã cố nén và dùng tiếng nhạc đẩ át đi vẫn không thể nào che giấu nổi. Sau đó, khi cửa văn phòng mở ra, Tổng giám đốc bước ra với dáng vẻ nhẹ nhõm, phơi phới như vừa trút được một sự nặng nề khó nói nào đó; còn trợ lý Hòa thì bước khập khà khập khiễng, đi không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ong-chong-tong-tai/3744984/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.