🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giờ nghỉ trưa, tại văn phòng của Tổng giám đốc, không gian không chìm vào tĩnh lặng như thường lệ mà văng vẳng tiếng nhạc và thỉnh thoảng vọng ra vài tiếng kêu đau đớn. Đa số nhân viên đều đã ra ngoài ăn trưa và tìm chỗ nghỉ ngơi. Chỉ còn vài nhân viên thân thiết với Phương Hiệp Hòa là vẫn còn lo lắng nán lại, bồn chồn nhìn cánh cửa phòng khép chặt. Trợ lý Tổng giám đốc toàn năng của công ty, “cứu tinh” của bọn họ,… anh ấy sẽ không gặp vấn đề gì chứ? Sao bọn họ có cảm giác như Phương Hiệp Hòa đang cố gắng mở nhạc để xoa dịu tinh thần của sếp, cũng lại giống như anh đang muốn dùng tiếng nhạc để làm giảm đi những âm thanh bị sếp mắng thế nhỉ? Không chỉ vậy, những tiếng kêu dù cố nén nhưng vẫn lộ ra sự đau đớn kia khiến đám nhân viên càng lo sợ phập phồng. Anh Hiệp Hòa của bọn họ không phải đang bị sếp đánh đập, bạo hành gì đấy chứ?

Thật ra, những nhân viên kia chỉ đoán đúng có một phần nhỏ xíu mà thôi. Những tiếng kêu của Phương Hiệp Hòa đúng là để lộ sự đau đớn. Sự đau đớn đó của anh cũng đúng là do Thái Lãnh Hàn mang tới. Nhưng không có mắng mỏ, cũng không có bạo hành. Ngay cả âm nhạc cũng không phải do Phương Hiệp Hòa mở lên mà đang phát ra từ máy tính riêng của Thái Lãnh Ngôn.

Tình hình chính xác thật ra rất đơn giản: Phương Hiệp Hòa đang phải tập khiêu vũ cùng với sếp.

Lúc này thì Phương Hiệp Hòa đã thấu hiểu được nỗi đau sâu sắc cả về thể xác lẫn tinh thần của nhóm huấn luyện viên khiêu vũ tại trung tâm hôm qua. Lúc này thì Phương Hiệp Hòa còn cảm thấy may mắn vì quản lý trung tâm chỉ gọi điện khéo léo từ chối tiếp tục dạy khiêu vũ Thái Lãnh Hàn. Nếu Phương Hiệp Hòa mà lạ bọn họ, rất có thể anh sẽ trở mặt luôn ấy chứ. Bở vì, đôi giày mà Thái Lãnh Hàn đang mang là vô cùng cứng rắn, còn cộng thêm lực giẫm của tảng băng cứng đờ nào đó đang vô cùng nghiêm túc và tập trung. Đau thấu trời xanh luôn đấy chứ chả chơi.

Sau nửa tiếng đồng hồ bị giẫm đạp tàn nhẫn theo điệu nhạc, Phương Hiệp Hòa len lén xoa xoa đôi chân đau đớn. Không thể tiếp tục được nữa. Phương Hiệp Hòa không muốn ngày mai sẽ phải chống gậy đi làm đâu. Anh đảo mắt một vòng, nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết. Phương Hiệp Hòa giả vờ vu vơ hỏi Thái Lãnh Hàn:

- Sếp này, anh đã chuẩn bị trang phục để cùng đi dự tiệc với chị dâu chưa nhỉ?

Thái Lãnh Hàn gật đầu:

- Đã chuẩn bị xong rồi.

Quả thật, Thái Lãnh Hàn đã gọi điện cho cửa hiệu thời trang quen, đặt hẳn một bộ đồ mới kèm phụ kiện đầy đủ rồi. Phương Hiệp Hòa trợn mắt, có chút ngạc nhiên pha lẫn vui mừng. Tảng băng ngốc bạn anh vốn là kẻ không hề quan tâm đến vấn đề ăn diện. Từ trước tới nay, trang phục mà hắn mặc khi đi gặp đối tác đều là do anh và Lê Thiên Chi chuẩn bị và tư vấn. Thế mà bây giờ, Thái Lãnh Hàn đã có thể biết tự trau chuốt cho dáng vẻ của mình, biết chuẩn bị trang phục từ trước như thế. Điều này đã chứng tỏ thêm một lần nữa về sự quan tâm mà Thái Lãnh Hàn dành cho Triệu Uyển Nhu.



Ở phía ngược lại, Thái Lãnh Hàn nhìn đôi mắt đang trợn lên của Phương Hiệp Hòa mà có phần suy diễn linh tinh. Hắn thấp giọng, giải thích:

- Xin lỗi. Không phải tôi không muốn nhờ anh tư vấn. Nhưng đây là việc riêng của tôi, không thể cứ phiền anh mãi…

Phương Hiệp Hòa mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu. Tuy nhiên trong lòng anh vẫn không thể nhịn được mà muốn phản bác. Sếp à, việc anh kéo trợ lý vào văn phòng để tập luyện khiêu vũ như thế này hình như cũng chẳng phải là việc công lắm đâu. Trong đầu của Phương Hiệp Hòa vừa nhớ tới việc “tập luyện khiêu vũ” thì chân của anh đã bị Thái Lãnh Hàn giẫm thêm một cú đau điếng nữa. Tiếng kêu đau đớn của Phương Hiệp Hòa không thể nén nổi mà vang lên. Thái Lãnh Hàn khựng lại, ủ rũ:

- Thôi vậy, ngừng ở đây thôi. Có tập luyện nữa cũng chẳng tiến bộ hơn đâu.

Bộ dáng của Thái Lãnh Hàn khiến Phương Hiệp Hòa cảm thấy không ổn lắm. Anh vội vàng an ủi:

- Đừng nản. Thật ra thì… anh chỉ mới tập mà đã khiêu vũ được như thế này đã là… không tệ rồi.

Thái Lãnh Hàn vẫn rầu rĩ:

- Không. Tôi vẫn giẫm vào chân của anh và mọi người. Có lẽ, tôi không nên khiêu vũ nữa thì tốt hơn.

Càng nghĩ, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy bản thân vô dụng. Hắn đã giẫm đến sưng chân của mấy huấn luyện viên dạy khiêu vũ trong trung tâm rồi. Hôm nay hắn lại còn giẫm luôn cả chân của Phương Hiệp Hòa nữa. Cứ hình dung đến khả năng vào buổi dạ tiệc sắp tới Triệu Uyển Nhu sẽ bị hắn giẫm vào chân thì Thái Lãnh Hàn đã đau lòng đến mức thà là tự c.h.ặ.t c.h.â.n mình luôn cho rồi. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Thái Lãnh Hàn chợt sáng lên một sáng kiến. Trước khi tham dự buổi dạ tiệc kia, hắn chỉ cần tìm cách để bị đau chân thì có thể không cần khiêu vũ. Dù như thế có thể sẽ khá mất mặt. Nhưng với Thái Lãnh Hàn mà nói, thể diện của cá nhân hắn còn lâu mới có thể sánh được với sự bình an và khỏe mạnh của Triệu Uyển Nhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.