Giờ nghỉ trưa, tại văn phòng của Tổng giám đốc, không gian không chìm vào tĩnh lặng như thường lệ mà văng vẳng tiếng nhạc và thỉnh thoảng vọng ra vài tiếng kêu đau đớn. Đa số nhân viên đều đã ra ngoài ăn trưa và tìm chỗ nghỉ ngơi. Chỉ còn vài nhân viên thân thiết với Phương Hiệp Hòa là vẫn còn lo lắng nán lại, bồn chồn nhìn cánh cửa phòng khép chặt. Trợ lý Tổng giám đốc toàn năng của công ty, “cứu tinh” của bọn họ,… anh ấy sẽ không gặp vấn đề gì chứ? Sao bọn họ có cảm giác như Phương Hiệp Hòa đang cố gắng mở nhạc để xoa dịu tinh thần của sếp, cũng lại giống như anh đang muốn dùng tiếng nhạc để làm giảm đi những âm thanh bị sếp mắng thế nhỉ? Không chỉ vậy, những tiếng kêu dù cố nén nhưng vẫn lộ ra sự đau đớn kia khiến đám nhân viên càng lo sợ phập phồng. Anh Hiệp Hòa của bọn họ không phải đang bị sếp đánh đập, bạo hành gì đấy chứ?
Thật ra, những nhân viên kia chỉ đoán đúng có một phần nhỏ xíu mà thôi. Những tiếng kêu của Phương Hiệp Hòa đúng là để lộ sự đau đớn. Sự đau đớn đó của anh cũng đúng là do Thái Lãnh Hàn mang tới. Nhưng không có mắng mỏ, cũng không có bạo hành. Ngay cả âm nhạc cũng không phải do Phương Hiệp Hòa mở lên mà đang phát ra từ máy tính riêng của Thái Lãnh Ngôn.
Tình hình chính xác thật ra rất đơn giản: Phương Hiệp Hòa đang phải tập khiêu vũ cùng với sếp.
Lúc này thì Phương Hiệp Hòa đã thấu hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ong-chong-tong-tai/3742895/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.