🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bộ dáng rũ rượi của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu nao nao trong dạ. Đồng thời, trong lòng của Triệu Uyển Nhu cũng giống như Thái Lãnh Hàn, vừa áy náy vừa tự trách. Triệu Uyển Nhu cảm thấy có lỗi vô cùng. Rõ ràng đã biết tảng băng ngốc nhà mình dễ tủi thân và hay suy diễn linh tinh, vậy mà cô lại trêu chọc hắn, để hắn tái phát tật xấu mà buồn bã như thế. Triệu Uyển Nhu chớp mắt, trong đầu suy nghĩ nhanh như chớp, tìm cách giải quyết. Cô đứng dậy, tiến tới bên cạnh Thái Lãnh Hàn, choàng tay ôm chầm lấy bờ vai đang rũ xuống của hắn, không chỉ vậy, cô còn cúi xuống, hôn nhẹ một cái lên gương mặt đang cứng đờ, lạnh ngắt của hắn và dịu dàng nói:

- Em cảm ơn anh!

- Hả?

Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Hắn còn đang cho rằng Triệu Uyển Nhu không vui vì hắn thiếu lãng mạn, hắn còn đang nghĩ rằng Triệu Uyển Nhu tức giận vì hắn không đủ quan tâm tinh tế, vậy mà Triệu Uyển Nhu vừa mới làm gì? Cô ôm hắn? Cô hôn hắn? Cô cảm ơn hắn? Ủa, là sao? Vì sao? Tại sao?

Thái Lãnh Hàn ngơ ngác ngỡ ngàng khiến Triệu Uyển Nhu buồn cười quá đỗi, và cũng cảm thương quá đỗi. Cô dịu dàng giải đáp thắc mắc thầm kín của hắn:

- Anh biết không, so với việc nhận một bó hoa hồng sẽ héo rũ sau vài ngày, em càng thích mỗi sáng bước ra đều nhìn thấy những cây hoa tươi thắm. Cho nên em mới cảm ơn anh, vì anh muốn trồng hoa hồng tặng em. Hiểu không?

Thái Lãnh Hàn đờ đẫn gật đầu. Nhưng trong lòng của hắn vẫn chưa đồng ý với Triệu Uyển Nhu cho lắm. Thật ra hắn chỉ mới đưa ra ý kiến về loại hoa cần trồng mà thôi. Hơn nữa, hắn còn đang bận việc của công ty, không chắc có thể cùng cô trồng hoa được. Thế nên, người nảy ra ý định và tự tay trồng hoa vốn là Triệu Uyển Nhu cơ mà? Người cần được nhận lời cảm ơn phải là cô mới đúng chứ? Và kẻ phải cảm ơn Triệu Uyển Nhu phải là Thái Lãnh Hàn hắn mới đúng. Bởi vì, chỉ cần hình dung đến việc mỗi sáng bước ra cửa là đã có thể nhìn thấy những cây hoa hồng tươi thắm thì trong lòng Thái Lãnh Hàn đã rực rỡ sắc hồng ngan ngát hương thơm rồi.



Càng nghĩ, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy, hắn nhất định phải “đáp lễ” Triệu Uyển Nhu giống như cách mà cô vừa “cảm ơn” hắn ban nãy. Và trong khi đầu của Thái Lãnh Hàn còn đang nghĩ ra quyết định thì thân thể của hắn đã vô cùng thành thật và nhanh chóng di chuyển đến gần bên Triệu Uyển Nhu. Gương mặt của Thái Lãnh Hàn đã kề sát vào một bên gò má mịn màng của Triệu Uyển Nhu. Thế nhưng, trước khi một nụ hôn được sử dụng thay lời cảm ơn thì một quả cầu lông màu nâu chocolate đã ào ào xông tới. Ha Ha tung tăng tung tẩy bốn cái chân, ve ve vẩy vẩy chiếc đuôi nhỏ, miệng sủa vang trời chạy đến bên chân của Triệu Uyển Nhu, quấn quýt đầy nịnh nọt. Theo thông lệ, mỗi buổi sáng Triệu Uyển Nhu sẽ mang Ha Ha đến quán cà phê chó mèo để chú ta làm “nhân viên đặc biệt”. Thế nhưng hôm qua, Triệu Uyển Nhu bận đi mua sắm cùng Vương Thiên Bích, không đưa Ha Ha “đi làm” được. Chú ta có vẻ nhung nhớ “đồng nghiệp” lắm rồi. Nên vừa sáng ra, được thả khỏi chuồng là Ha Ha vội vàng chạy đến tìm “mẹ xinh đẹp” để đòi được “đi làm”.

Triệu Uyển Nhu nhìn bộ dáng hăng hái của “con trai” chăm chỉ nhà mình mà bật cười. Xem đi, Ha Ha đã học theo thói quen cuồng công việc của gã “chó điên” nào đó rồi này. Cô cúi xuống, bế Ha Ha lên, nhẹ nhàng nói với Thái Lãnh Hàn:

- Em đưa Ha Ha đến quán cà phê. Sau đó, em ghé tiệm cây giống chọn mua hoa hồng về trồng. Anh có việc thì cứ đi làm đi, không cần phải lo cho em.

Thái Lãnh Hàn gật đầu. Buổi sáng hôm ấy, trong sân nhà vẫn chưa có cây hoa nào được trồng, nhưng trong mắt của Thái Lãnh Hàn, nụ cười của Triệu Uyển Nhu đã nở bừng chẳng khác gì nụ hồng tươi thắm và khiến lòng hắn cũng nở rộ ngàn hoa.

Thế nhưng, chẳng bao lâu sau đó, những đóa hoa lòng của Thái Lãnh Hàn đã từng chút, từng chút héo rũ, lụi tàn theo từng bước chân của hắn. Chính xác hơn là những đóa hoa lòng kia héo rũ theo từng nhịp nhảy khiêu vũ của Thái Lãnh Hàn.

Không sai. Sau khi đến công ty giải quyết xong công việc buổi sáng, vào giờ nghỉ trưa, Thái Lãnh Hàn vãn “không quên nhiệm vụ” mà cần mẫn luyện tập khiêu vũ. Lần này, Thái Lãnh Hàn không muốn đến “địa bàn của tình địch” nữa nên không tập luyện tại trung tâm huấn luyện khiêu vũ hôm qua mà quyết định tập luyện ngay trong văn phòng của mình. Và đối tượng được “xông pha ra trận” của lần này, không còn ai khác, chính là trợ lý đặc biệt, cứu tinh của cả công ty, đại danh đỉnh đỉnh: Phương Hiệp Hòa.

Dĩ nhiên là không phải Phương Hiệp Hòa xung phong “ra trận” đã phải đón nhận một trận giẫm đạp tàn khốc của Tổng giám đốc nhà mình. Nhưng sáng nay Phương Hiệp Hòa vừa mới nhận một cuộc điện thoại, vừa như báo “hung tin” vừa như “bắt đền”, rằng thì là mà, vị “khách sộp” mà anh vừa giới thiệu cho trung tâm hôm qua đã giẫm sưng chân của một nhóm huấn luyện viên giỏi của người ta. Thế nên, Phương Hiệp Hòa chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận làm “con cừu thế mạng”, “hy sinh” cả giờ nghỉ trưa lẫn đôi chân của mình để cùng tổng giám đốc tập luyện khiêu vũ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.