Bộ dáng rũ rượi của Thái Lãnh Hàn khiến Triệu Uyển Nhu nao nao trong dạ. Đồng thời, trong lòng của Triệu Uyển Nhu cũng giống như Thái Lãnh Hàn, vừa áy náy vừa tự trách. Triệu Uyển Nhu cảm thấy có lỗi vô cùng. Rõ ràng đã biết tảng băng ngốc nhà mình dễ tủi thân và hay suy diễn linh tinh, vậy mà cô lại trêu chọc hắn, để hắn tái phát tật xấu mà buồn bã như thế. Triệu Uyển Nhu chớp mắt, trong đầu suy nghĩ nhanh như chớp, tìm cách giải quyết. Cô đứng dậy, tiến tới bên cạnh Thái Lãnh Hàn, choàng tay ôm chầm lấy bờ vai đang rũ xuống của hắn, không chỉ vậy, cô còn cúi xuống, hôn nhẹ một cái lên gương mặt đang cứng đờ, lạnh ngắt của hắn và dịu dàng nói:
- Em cảm ơn anh!
- Hả?
Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Hắn còn đang cho rằng Triệu Uyển Nhu không vui vì hắn thiếu lãng mạn, hắn còn đang nghĩ rằng Triệu Uyển Nhu tức giận vì hắn không đủ quan tâm tinh tế, vậy mà Triệu Uyển Nhu vừa mới làm gì? Cô ôm hắn? Cô hôn hắn? Cô cảm ơn hắn? Ủa, là sao? Vì sao? Tại sao?
Thái Lãnh Hàn ngơ ngác ngỡ ngàng khiến Triệu Uyển Nhu buồn cười quá đỗi, và cũng cảm thương quá đỗi. Cô dịu dàng giải đáp thắc mắc thầm kín của hắn:
- Anh biết không, so với việc nhận một bó hoa hồng sẽ héo rũ sau vài ngày, em càng thích mỗi sáng bước ra đều nhìn thấy những cây hoa tươi thắm. Cho nên em mới cảm ơn anh, vì anh muốn trồng hoa hồng tặng em.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-khi-nghe-duoc-tieng-long-cua-ong-chong-tong-tai/3741883/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.