Triệu Uyển Nhu nhìn dáng vẻ “u oán” của gã “chó điên” nào đó mà vừa buồn cười vừa khó hiểu. Chả có nhẽ cô chỉ ra ngoài tập thể dục buổi sáng có khoảng ba mươi phút thôi mà tảng băng ngốc nhà cô lại suy diễn linh tinh nữa rồi? Triệu Uyển Nhu ra vẻ tự nhiên bước đến bên bàn ăn sáng, ngồi xuống bên cạnh tảng băng ngốc nhà mình. Dường như ngay lập tức, cô cảm nhận được tảng băng đang tan chảy. Thậm chí Triệu Uyển Nhu còn có cảm giác như Thái Lãnh Hàn đang tỏa ra nhiệt lượng nữa.
Ngược lại, Thái Lãnh Hàn thì căng thẳng muốn chết. Hắn vẫn còn đang hồi tưởng lại những cảm giác tuyệt vời của tối đêm qua, à thì, của giấc mơ tối đêm qua. Trong lúc cơ thể của Thái Lãnh Hàn còn đang âm thầm rạo rực thì Triệu Uyển Nhu lại đến ngồi sát bên cạnh hắn như thế. Mùi thơm cơ thể của Triệu Uyển Nhu khiến Thái Lãnh Hàn có cảm giác toàn thân của hắn đang bùng cháy. Một dòng đỏ thắm, ấm nóng từ từ chảy ra khỏi lỗ mũi của hắn khiến Triệu Uyển Nhu hốt hoảng kêu lên:
- Thái Lãnh Hàn, anh chảy m.á.u mũi rồi kìa!
Thái Lãnh Hàn luống cuống kéo khăn giấy lau đi dòng m.á.u mũi. Hắn lúng túng giải thích:
- Có… có lẽ là tôi bị nóng trong người…
Triệu Uyển Nhu vẫn lo lắng:
- Em nghĩ anh vẫn nên đi khám sức khỏe cho yên tâm. Chảy m.á.u mũi có thể là dấu hiệu của nhiều căn bệnh lắm!
Thái Lãnh Hàn gật đầu, nhưng hắn không biết là khi nào mình sẽ có thời gian để đi khám sức khỏe. Triệu Uyển Nhu vẫn đang vô cùng lo lắng. Thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn Thái Lãnh Hàn đến quên cả ăn. Thái Lãnh Hàn đành phải tìm cách chuyển hướng sự chú ý của cô. Hắn nhai nhai miếng mì trong miệng, nghĩ nghĩ một lúc rồi nói:
- À, ừ, tôi đã nghĩ ra được đồ vật có thể mang đi đấu giá rồi.
- Vật gì thế anh?
- Một cái bình hoa. Có lẽ cũng là đồ cổ. Năm đó tôi đi dự tiệc tối ở đâu đó, có đấu giá mua được.
Triệu Uyển Nhu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thấy cô không hỏi gì thêm, Thái Lãnh Hàn cũng không biết phải nói gì nữa, im lặng tiếp tục ăn sáng. Tuy nhiên, vừa nuốt xong miếng mì tiếp theo, Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên lại nghĩ tới việc có thể sẽ chạm mặt Dương Thiên Võ trong buổi dạ tiệc của Hiệp hội các mạnh thường quân sắp tới mà lại tiếp tục ủ rũ không vui. Hắn nhìn lén qua Triệu Uyển Nhu một cái, đúng lúc cô cũng đang nhìn về phía hắn. Đôi mắt của Thái Lãnh Hàn lúng túng dời tầm nhìn. Bộ dáng chột dạ của hắn khiến Triệu Uyển Nhu cảnh giác. Tảng băng ngốc này sẽ không lại nghĩ ngợi linh tinh gì nữa chứ? Đến lượt Triệu Uyển Nhu suy nghĩ tìm đề tài để mở chuyện. Triệu Uyển Nhu đảo mắt một vòng, thoáng nhìn thấy bộ dụng cụ làm vườn còn đang đặt trong một góc cách đó không xa. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng cất tiếng:
- Anh này, em định sẽ trồng thêm hoa ở trước sân nhà. Anh thích loại hoa gì?
Thái Lãnh Hàn ngẩn ra. Trong cuộc đời của hắn ít khi xuất hiện các loài hoa. Hắn cũng không mấy thích hoa, càng không am hiểu gì về hoa. Thế nên, khi nhắc tới hoa, trong đầu của Thái Lãnh Hàn chỉ biết có mấy loại đơn giản nhất, phổ biến nhất. Ngẫm nghĩ một lúc, Thái Lãnh Hàn nghiêm túc đề nghị:
- Hoa hồng được không?
Triệu Uyển Nhu mỉm cười, dò hỏi:
- Anh muốn trồng hoa hồng à? Em có thể biết tại sao không?
Thái Lãnh Hàn hắng giọng, giải thích:
- Hoa hồng… không phải là tượng trưng cho tình yêu sao?
Trong lòng Thái Lãnh Hàn thoáng lo lắng. Hắn thật sự không am hiểu về ý nghĩa tượng trưng của các loài hoa. Trong kiến thức phổ thông bình thường mà hình như ai cũng biết, thì hoa hồng là tượng trưng cho tình yêu. Nhưng khi Triệu Uyển Nhu hỏi lại, bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn cảm thấy có chút không chắc chắn. Hắn lo lắng rằng, có thể trong mức độ chuyên sâu nào đó của lĩnh vực nào đó mà hắng không có dịp tìm hiểu, hoa hồng còn có ý nghĩa tượng trưng nào khác nữa hay không?
Triệu Uyển Nhu nhìn gương mặt lặng ngắt của tảng băng ngốc nhà mình mà vừa vui vẻ vừa buồn cười. Cô tiếp tục dò hỏi:
- Thế nghĩa là, anh muốn trồng hoa hồng không phải vì anh thích nó, mà vì hoa hồng tượng trưng cho tình yêu sao?
Câu hỏi này thì Thái Lãnh Hàn có thể trả lời được ngay. Hắn mạnh mẽ gật đầu. Triệu Uyển Nhu bật cười, tảng băng ngốc nhà cô sao lại đáng yêu thế này. Bỗng nhiên, Triệu Uyển Nhu muốn trêu tảng băng ngốc nghếch này một chút. Cô giả vờ xụ mặt:
- Thế ra, anh muốn trồng hoa hồng là để khỏi phải tặng hoa cho em, đúng không?
Thái Lãnh Hàn sửng sốt. Bé thỏ con của hắn đang nghĩ linh tinh gì thế nhỉ? Nhưng sau khi ngẫm lại, Thái Lãnh Hàn lại giật thót cả tim. Hình như từ khi kết hôn đến nay, hắn thật sự chưa tặng hoa cho Triệu Uyển Nhu lần nào cả. Không, không phải hình như, mà là chắc chắn. Một cảm xác áy náy và tự trách to lớn bao trùm lấy nội tâm đang không lấy gì làm vui vẻ của Thái Lãnh Hàn khiến đôi vai của hắn rũ xuống như tàu lá héo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]