🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dĩ nhiên là còn lâu Thái Lãnh Hàn mới tin rằng Lê Thiên Chi đi nhầm. Căn biệt thự này của Thái Lãnh Hàn vốn là nơi mà Lê Thiên Chi không bao giờ thích đặt chân đến. Cậu chàng vẫn luôn than phiền rằng biệt thự của bạn thân kiêm sếp tổng qua mức đơn điệu, quá mức nahm chán, quá mức lạnh lẽo. Với một người ham vui và thích náo nhiệt như Lê Thiên Chi, nếu nói cậu ta “đi nhầm” đến một quán bar nào đó còn đáng tin hơn là việc cậu ta “đi nhầm” đến biệt thự này. Trong lòng Thái Lãnh Hàn bỗng nhiên réo lên hồi chuông báo động. Lê Thiên Chi không phải lại đang có ý đồ hay âm mưu gì kỳ lạ nữa chứ?

 

Không thể trách Thái Lãnh Hàn nghĩ nhiều như thế. Trong nhóm bạn của bọn họ, Lê Thiên Chi đúng là kẻ ranh mãnh nhất, lém lỉnh nhất và thường xuyên bày ra nhiều trò nhất. Thái Lãnh Hàn đã từng không ít lần nếm trải chua cay trước những trò của Lê Thiên Chi rồi, nên hắn có cảnh giác cũng là hợp lẽ.

 

Mặc dù ánh mắt nghi ngờ và xét nét của Thái Lãnh Hàn không biểu hiện ra quá rõ ràng, nhưng bản thân Lê Thiên Chi cũng tự cảm thấy lời nói của mình không đáng tin một chút nào. Cậu chàng vội vàng sửa lời:

 

- Không phải, à thì, thật ra thì… là do tài xế của tôi đi nhầm đường.

 

- Tài xế của cậu? – Thái Lãnh Hàn nhướng mày, hỏi vặn lại. – Ý cậu là bác Tư chạy nhầm đường?

 

Lê Thiên Chi vội xua tay:

 

- Không, không, không phải. Bây giờ bác Tư đã về nhà lớn để làm tài xế cho ông nội của tôi rồi. Người tài xế này tôi vừa mới thuê hôm nay, tuổi còn rất trẻ, nhưng tay lái rất cứng. Chỉ là chưa quen đường một chút thôi.

 

Thái Lãnh Hàn đưa mắt nhìn về phía chiếc xe của Lê Thiên Chi đang đậu trước cổng, tạm thời tin tưởng một chút. Hắn nhẹ giọng:



 

- Nếu cậu đã đi nhầm thì mau quay lại đi. Tôi không muốn làm lỡ công việc của cậu. Hơn nữa, tôi cũng đang có việc phải làm.

 

Lời “đuổi khéo” này đã quá thẳng thừng rồi. Nhưng Lê Thiên Chi không giận. Cậu chàng còn cảm thấy đây là một bậc thang sáng chói để “rút lui an toàn”. Thế là Lê Thiên Chi hớn hở chào Thái Lãnh Hàn rồi quay lưng đi như chạy, lưu loát mở cửa xe ngồi vào và bảo tài xế ngay lập tức lái đi. Thế nên, Thái Lãnh Hàn không kịp nhìn thấy, người tài xế mới của Lê Thiên Chi, thật ra cũng không quá xa lạ đối với hắn.

 

Tuy nhiên, lúc này, Thái Lãnh Hàn đâu còn tâm trí đâu mà quan tâm đến người tài xế mới thuê của Lê Thiên Chi. Lúc này, trong đầu và cả trong tim, ngập tràn trong tâm trí của hắn chỉ có hình bóng của Triệu Uyển Nhu ngự trị mà thôi. Thái Lãnh Hàn nhanh chóng đóng sập của lại, khóa chốt, rồi hối hả quay trở lại căn phòng ấm cúng hạnh phúc của mình. Thế nhưng, khi hắn quay vào phòng thì Triệu Uyển Nhu đã mệt mỏi ngủ thiếp đi mất rồi.

 

Trong lòng của Thái Lãnh Hàn vừa chua vừa ngọt. Dù không mấy cam lòng, nhưng Thái Lãnh Hàn cũng không còn cách nào khác là phải nhẹ tay nhẹ chân treo lên giường, len lén dùng từng ngón tay sờ khẽ vào lưng của Triệu Uyển Nhu. Thấy cô ngủ say không phản ứng, Thái Lãnh Hàn bèn dùng cả bàn tay đặt lên người của cô. Cuối cùng, gã “chó điên” nào đó đưa toàn bộ “móng vuốt” của mình ôm gọn thân thể thon thả mềm mại của Triệu Uyển Nhu vào lòng, đắc ý ngửi mùi thơm dìu dịu tỏa ra từ mái tóc và làn da của cô một lúc khá lâu rồi mới thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.

 

Một đêm say nồng nhanh chóng trôi qua. Triệu Uyển Nhu thức dậy sớm. Cô thoáng ngượng ngùng khi nhận ra mình đang nằm trong vòng tay vững chãi và rắn rỏi của Thái Lãnh Hàn. Nhìn gương mặt cương nghị của Thái Lãnh Hàn hiếm hoi lắm mới lộ ra sự thanh thản nhẹ nhõm trong giấc ngủ say, Triệu Uyển Nhu không đánh thức hắn mà nhẹ nhàng rời khỏi giường. Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Triệu Uyển Nhu bước ra ngoài chạy bộ quanh khu phố một lúc. Khoảng nửa tiếng sau, Triệu uyển Nhu về tới nhà thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Triệu Uyển Nhu đi nhanh lên phòng, tắm rửa cho sạch mồ hồi xong và bước xuống cầu thang thì đã nhìn thấy Thái Lãnh Hàn ngồi trầm ngâm nơi bàn ăn. Đôi mắt đẹp của hắn đang nhìn chằm chằm vào dĩa thức ăn nhưng tâm trí dường như đang lửng lơ ở nơi nào đó.

 

Quả thật lúc này Thái Lãnh Hàn đang rất hoang mang. Hắn có cảm giác bản thân vừa trải qua một giấc mộng rất đẹp, nhưng rất hoang đường. Dường như, đêm qua hắn đã nằm mơ được cùng Triệu Uyển Nhu thân mật, được thực hiện nhiệm vụ và quyền lợi của một người chồng, mang đến niềm sung sướng tột đỉnh cho vợ. Thế nhưng sáng nay, khi Thái Lãnh Hàn thức dậy thì chỉ thấy bản thân nằm bơ vơ cô độc trên giường. Hắn cuống lên, đi mấy vòng quanh nhà cũng không thể tìm thấy Triệu Uyển Nhu. Cũng may là khi thím Hai đến nấu bữa sáng đã kịp thông báo rằng bà vừa nhìn thấy Triệu Uyển Nhu chạy bộ trong đường nội bộ của khu phố, nếu không thì tổng giám đốc của tập đoàn Thắng Lợi đả báo cảnh sát vì cho rằng vợ của hắn “mất tích” rồi.

 

Thái Lãnh Hàn ngồi ngẩn ngơ trước bàn, vừa tủi thân lại vừa chua xót. Nhìn xem, vợ của hắn đã “bỏ mặc” hắn nằm chèo queo một mình trong cô đơn như thế. Điều đó chứng tỏ rằng những chuyện mà hắn đã từng trải vào đêm qua chỉ là một giấc mơ thôi, đúng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.